CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 203

Ôn phu nhân thở dài:"Thực ra mấy ngày đó, bện mẹ tái phát phải vào bệnh
viện."

"Sao?"Ôn Nhiễm ngẩng đầu, kinh ngạc với những điều mẹ vừa nói ra.

Ôn phu nhân mỉm cười, xoa xoa đầu cô:"Là bệnh cũ ở thắt lưng thôi, ở
bệnh viện vài ngày, không nói với con vì sợ con lại lo lắng."

Cô mà sớm biết, cũng sẽ lo lắng mà về, Ôn Nhiễm thấp giọng:"Mẹ giờ mới
nói cho con thì không sợ con giận à?"

Ôn phu nhân oán trách nhìn cô một cái:"Mấy ngày đó đúng dịp chú út con
đến thành phố T họp, con cũng biết, Hành Chi dù bận cũng luôn đến nhà
mình một lát, lúc chú đến lại là khi mẹ phát bệnh, thế là chú út con đưa mẹ
đi bênh viện.À thầy Diệp của con cũng có mặt."

Thầy Diệp cũng ở đây?

"Con nhớ mẹ có nói qua, thầy Diệp có tới nhà..."

Ôn phu nhân áy náy cười:"Không phải trong nhà, mà là bệnh viện.Khi đó
mẹ ở bệnh viện một tuần, cậu ấy mỗi ngày đều đến thăm, cũng rất vất
vả.Nghe Hành Chi nói cậu ấy bận rộn lắm, cả ngày cứ chạy qua chạy lại
giữa hai thành phố, nhất định là rất mệt mỏi."

Ôn Nhiễm tròn mắt:"Mẹ nói là, mấy ngày đó, thầy Diệp ngày nào cũng đến
bệnh viện?"

"Khi đó mẹ nghĩ, một người thầy làm sao có thể vì học trò mà quan tâm đến
thế kia chứ.Sau lại..."Ôn phu nhân dừng một chút, nhìn khuôn mặt đỏ ửng
của con gái, cười nói:"Con nha, cũng thật may mắn, có một người làm
nhiều điều cho mình như vậy."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.