CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 205

Nghe tiếng của anh hình như là ở bên ngoài, Ôn Nhiễm dựa vào bệ cửa,
nhìn ra bầu trời tối đen mờ mịt:"Cùng mẹ đón giao thừa ạ, có chút mệt.Anh
đang ở đâu?"

"Anh?"Diệp Dĩ Trinh nhẹ nhàng cười, một tay cho vào túi, thanh thản nhìn
núi rừng sáng rực đèn đuốc:"Anh ở trên núi."

"Trên núi?"Không ngoài dự đoán, âm thanh kinh ngạc đầu dây vang lên.

"Ừ, trên núi."Anh thản nhiên đáp lại,"Em còn nhớ đã nói là không đi ra
ngoài vài ngày không?"

"Vâng, nhưng sao ạ?"Ôn Nhiễm hỏi lại, mặt ửng đỏ hết cả lên.

"Nhớ là tốt rồi."Anh cười,"Mệt thì đi ngủ đi, em còn nhỏ mà, ngủ cũng
được."

"Này!"Ôn Nhiễm giận.

"Dập điện thoại đi."Anh nói, không tự giác lại khẽ cười.

"Đợi chút."Ôn Nhiễm gọi lại,"Em có chuyện muốn hỏi anh."

"Ừ?"Người kia quả nhiên dừng lại, nghe cô nói.

"Ách.... cái kia..."Ôn Nhiễm gãi gãi ót, ấp úng.

Người đầu dây vẫn kiên nhẫn ừ một tiếng, Ôn Nhiễm tự mắng, tự nhiên lại
gọi anh lại, tự nhiên lại xúc động gọi anh lại, tự nhiên lại tình cảm ào ạt gọi
anh lại, không nên, không nên chút nào.Ôn Nhiễm chấn chỉnh xong, cân
nhắc tìm từ:"Em.... anh...."

Cô lại tiếp tục ấp úng, thầy Diệp hiển nhiên am hiểu rõ tình huống này, thử
thăm dò, dẫn dắt câu chuyện:"Em nhớ anh?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.