CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 204

Ôn Nhiễm cúi đầu, mấy ngày đó cô rất rối loạn, đầu tiên là ông nội ném cô
cho Triệu Vị Xuyên, sau đó bác gái lại báo cho cô biết tin mẹ bị bệnh.Thế
rồi, không ngờ anh lại thổ lộ với cô.Khi đó cô càng cố ý tránh mặt, anh
cũng rất bình thường không xuất hiện trước mặt cô.Bây giờ Ôn Nhiễm cũng
không thể tưởng tượng ra, vào thời gian đó, ngay cả khi cô cự tuyệt anh,
anh vẫn thường xuyên lui tới giữa hai thành phố, vừa làm việc vừa chăm
sóc mẹ cô.Anh nhất định rất rất mệt mỏi, lại còn bị đau nửa đầu, cho nên
mới phải uống thuốc hoài như thế.

"Mẹ...."Ôn Nhiễm bỗng nhiên nắm lấy tay mẹ, không biết muốn nói gì.

Mẹ cô hiểu ý, vỗ vỗ tay cô:"Nha đầu ngốc, con còn do dự cái gì chứ.Thực
sự mẹ rất hâm mộ con, nếu ba con có một phần kiên nhẫn như thế mẹ cũng
hạnh phúc lắm.Nhưng mà, là người phải hiểu được hưởng phúc, đúng
không?

"Dạ."Ôn Nhiễm gật đầu."Con hiểu."

Vài ngày sau đã là đêm giao thừa, Ôn Nhiễm và mẹ ăn đơn giản một bữa
cơm chiều rồi ngồi trên sô pha xem chương trình tivi.Ánh đèn dịu nhẹ làm
cho cô có chút buồn ngủ.Mẹ vỗ vỗ tay cô:"Mệt thì đi ngủ đi, mẹ đón giao
thừa một mình cũng được."

Ôn Nhiễm lắc lắc đầu, vừa định nói điện thoại di động trong túi lại rung lên.
Cô nhìn mẹ một cái, mặt đỏ lên vội cầm lấy điện thoại chạy vào phòng.

"Vâng."

Thanh âm mềm mại của cô vang lên, lập tức làm người đầu dây kia thất
thần.

"Đang làm gì vậy?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.