CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 223

trân trọng mà cũng rất ngưỡng mộ, chắc là thích, nhiều năm sau nữa rồi họ
sẽ quên, đôi lúc sẽ ngẫu nhiên nhớ tới, rồi cũng cười xòa cho qua.

Giữa trưa cùng Diệp giáo sư ăn cơm, từ khi người này từ trấn Kiều Thạch
về là bắt đầu bận rộn hẳn.Anh so với học sinh còn vất vả hơn, tối thiểu các
cô một năm còn có hai ngày nghỉ.Ôn Nhiễm nói về Phiền Ánh Trạch, miếng
bít tết Diệp Dĩ Trinh dừng lại giữa chừng, nhẹ nhàng bâng quơ nói:"Là cậu
học trò cũng xuất sắc đó sao."

"Vâng đúng ạ."Bạn học Ôn phụ họa thêm, dù thế nào cô cũng dẫn dắt mấy
đứa nửa năm, được người ta khen cũng xem như có chút thành tựu.

Diệp Dĩ Trinh nhấc mi nhìn cô, sau đó đưa thức ăn tới trước mặt cô.Đi ăn
cơm với anh rất nhiều lần, Ôn Nhiễm cũng quen dần với sự chăm sóc đó,
khi đó cô lại nhe răng cười, rồi ngấu nghiến ăn.

"Đúng rồi, không biết em đủ tư cách tham gia cuộc thi ACCA không
nhỉ."Bỗng nhiên nhớ ra, Ôn Nhiễm nói.

"Sao?"

"Chị Trình Bắc sắp đi làm rồi, bây giờ mỗi này ở trên MSN đều nói tìm
việc rất khó khăn, em chắc cũng nên kiếm thêm vài chứng chỉ, sau này tìm
việc chắc còn dùng đến, để còn tìm được một nơi tốt chứ."

Tìm không thấy cũng không sao.Diệp giáo sư bỗng nhiên nghĩ vậy, nhưng
mà cũng khó thấy được tinh thần hiếu học đó, nên cổ vũ:"Tiêu chí chắc
cũng đủ, nhưng mà trong thời gian ngắn không thể đậu được, em phải
chuẩn bị lâu dài."

"Em biết mà."Ôn Nhiễm có chút buồn rầu, sau đó lại cười nịnh:"Thầy Diệp,
đến lúc đó phiền anh ôn tập giúp em nha."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.