CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 235

"Không cần."Chị quay lại đưa cho cô một tờ giấy:"Haha em quả thật là một
cô bé nhu thuận nghe lời."

Ôn Nhiễm không hiểu, đợi chị đi rồi nhìn tờ giấy trong tay, bút tích rất quen
thuộc, là của thầy Diệp.Vừa mới quét dọn sao cô không thấy?Ôn Nhiễm tự
mắng chính mình rồi đọc mấy câu, đơn giản là dặn cô anh đi công tác phải
chăm sóc bản thân mình, qua đó lại thể hiện sự thân thiết.Hơn nữa, vị giáo
sư này lại gọi cô là " Bạn nhỏ Ôn Nhiễm", ý tứ sủng nịch rõ ràng.Ôn Nhiễm
không nghĩ, có thể viết những điều đó, cô làm thế nào có thể phủ nhận đây.

Bốn giờ chiều Luân Đôn, bây giờ ở Bắc Kinh đã là mười hai giờ tối.Hội
nghị kéo dài hơn ba giờ, Diệp Dĩ Trinh cả người mệt mỏi, nhìn đồng hồ rồi
gác điện thoại qua một bên.

Đã trễ thế này, chắc là ngủ rồi?

Người trợ lý bưng ly cà phê lên, Diệp Dĩ Trinh nhấp một ngụm, vị đắng lan
tỏa trong miệng.Anh khẽ cau mày rồi đặt sang một bên.

Trợ lý có chút bất an, hỏi:"Diệp tiên sinh, đây là dựa theo khẩu vị trước kia
của ngài để ngâm cà phê, có gì không ổn sao?"

Diệp Dĩ Trinh nhấc mắt lên, nhìn trợ lý khẽ cười:"Không phải cà phê có vấn
đề."Chỉ là anh gần đây ăn nhiều đồ ngọt, không còn quen đồ đắng như
thế,"Đặt vé máy bay về thành phố B, càng nhanh càng tốt."

Dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, di động bên cạnh rung lên.Anh tùy tay
nhấc máy, đầu dây vang lên giọng nói khiến anh mở mắt ra, trầm mặc lắng
nghe:"Đã biết, ngày mai về Kinh Sơn."

www.dtv-ebook.com

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.