CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 259

cười:"Sao thế?".Nhân tiện bước ra khỏi chỗ ngồi đi về phía cô.

Đáp lại anh, Ôn Nhiễm chỉ chỉ vào bài viết về Diệp Dĩ Trinh cáo
trạng:"Anh xem, người khác nói anh mọi lúc luôn ngọc thụ lâm phong, ôn
nhuận nho nhã,đến lượt em lại nói linh tinh như thế."

Diệp Dĩ Trinh không khỏi nhíu mày:"Anh còn tưởng em vì chuyện này mà
phiền não, không nghĩ đến em còn đủ sức mà soi xét."

Ôn Nhiễm ngẩn người, quay đầu lại:"Anh phiền não sao?"

Diệp Dĩ Trinh mỉm cười:"Em thấy anh sẽ thế sao?"Là lựa chọn từ đầu của
anh, quá trình như thế nào, anh đã sớm đoán được, chỉ là sớm hay muộn mà
thôi, cũng không để ý làm gì.

Ôn Nhiễm chăm chú nhìn anh:"Em tự nhiên cảm thấy, việc này cũng không
có gì là không tốt.Anh thích em, em thích anh, sự việc đơn giản như vậy,
cần gì phải làm phức tạp như thế chứ?"

Anh dịu dàng nhìn cô, tiếp tục nghe cô nói:"Hơn nữa, hôm qua em gặp bác
Diệp, càng khẳng định hơn suy nghĩ này."

Sao?Anh nghi ngờ:"Theo như em nói, ba anh có ảnh hưởng lớn đến vậy?"

"Ông nói em không hợp với anh."Người thật thà Ôn Nhiễm trả lời,"Nhưng
mà không sao."

Diệp Dĩ Trinh bình tĩnh, hỏi:"Tại sao?"

"Bởi vì, dù bác Diệp có nói thế, chúng ta cũng sẽ ở cùng một chỗ, không
phải sao?"Nói xong cô lại nhe răng cười, không nói nữa.

Anh ngẩn người, cười cười đẩy đẩy trán cô:"Nói đúng lắm."Anh phát hiện
ra, cô càng bị áp chế sẽ lại càng hăng hái, người ta càng phản đối, sẽ càng
khiến cô kiên trì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.