CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 265

điều, dù sao cháu cũng là người Ôn gia, mọi thứ đều lo cho cháu chu
toàn.Cháu thực sự có bạn trai?"

Ôn Nhiễm dạ một tiếng, xem như trả lời.Bác gái làm sao biết, cô không
muốn hỏi nhiều, cũng không cần nói dối, cần gì phải sợ người ta phát hiện
ra.Kiều Vũ Phân thừa thắng xông lên:"Là người như thế nào?"

Ôn Nhiễm nghĩ nghĩ rồi trả lời:"Là thầy cháu, lớn hơn cháu tám tuổi, thầy
tốt lắm, đối xử với cháu cũng rất tốt."Theo bản năng cô không nhắc đến gia
thế của anh.

Kiều Vũ Phân cũng ngạc nhiên:"Thầy, thầy cháu?Việc này sao được?"

Ôn Nhiễm khó hiểu nhìn bà, cũng cảm giác được mình thất thố Kiều Vũ
Phân chậm rãi nói:"Không phải bác muốn phản đối.Chỉ là, cháu có nghĩ tới
ông nội không?"

Ôn Nhiễm sửng sốt, rồi nói:"Mẹ cháu cũng rất thích anh."Cô chỉ để ý đến
hai người, tán thành thì xem như là có thể.Cô phải làm bây giờ chính là
quan tâm đến anh nhiều hơn mà thôi.

Kiều Vũ Phân nghẹn lại, không biết phải nói cái gì.

Ôn Nhiễm đành đứng dậy cáo từ, vừa bước ra khỏi tiền sảnh đã thấy Ôn
Viễn.Cô bé bày ra vẻ mặt đau khổ, kéo kéo tay cô:"Hôm qua em về mẹ hỏi
em làm gì, em lỡ miệng nói, chị, không phải em cố ý."

Ôn Nhiễm cười khổ nói không có việc gì.Sớm muộn mọi người cũng biết,
sớm một chút trễ một chút cũng có sao?

Từ Ôn trạch do ra tâm tình Ôn Nhiễm không được tốt lắm.Vừa uể oải, lại
cô đơn.Cô kém cỏi như vậy sao, thế nên mới khiến nhiều người không xem
trọng mình như vậy.Có đôi khi cô muốn hỏi thầy Diệp nghĩ gì, mà lại coi
trọng mình đến thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.