CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 274

Lòng cô rất cảm động, Ôn Nhiễm cười:"Em không sao ạ".Cô suy nghĩ một
lát,"Người ta cả đời chỉ dũng cảm yêu có một lần."

Ngô lão mỉm cười gật đầu.Ông đã già, có một số việc không muốn quan
tâm nhiều, hỏi này nọ, nhưng mà vì coi trọng hai đứa này cho nên mới tham
gia, cũng là vì học trò của ông.Việc này ông cũng đã hỏi qua Diệp Dĩ Trinh,
người kia chỉ mỉm cười:"Ngô lão, nghề phụ của em là kinh doanh, không có
khả năng nhìn người không thể làm được. Cho nên ngài hãy tin tưởng vào
ánh mắt của em."

Gần giờ nghỉ, trường học cũng vắng người.

Ở thư viện, Ôn Nhiễm đành phải dời khỏi trận địa chuyển người đến văn
phòng của ai kia.

Ôn Nhiễm phản đối một hồi mới đưa ra thỏa hiệp của hai người.Bởi vì công
việc của Diệp giáo sư rất bề bộn cho nên văn phòng có thể để cô dùng, tuyệt
không quấy rầy cô học tập, nhưng là, trước mắt....

Ôn Nhiễm liếc mắt nhìn Diệp Dĩ Trinh đang ngồi ngay ngắn sau màn hình
máy tính, anh không rời mắt khỏi màn hình, tay cầm bút, áo được xăn đến
khuỷu tay.Mà chính cô cũng không thể tập trung học được, nổi giận đem tài
liệu ném sang một bên.

"Làm sao vậy?"Giáo sư cúi đầu cười.

"Không có gì."Ôn Nhiễm uống một ngụm cà phê, muốn nhờ cà phê kéo lại
cái sức tập trung của mình, cô tức giận nhìn người khởi xướng, anh còn
thản nhiên đến thế nữa chứ.

"Cà phê uống nhiều không tốt cho sức khỏe, sau này đừng uống nữa."Anh
mang một ly nước ấm tối trước mặt cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.