CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 275

Ôn Nhiễm đang cầm chén, mím môi, chợt nhớ ra vội nói:"Đúng rồi, ngày
hôm qua buổi chiều thầy Ngô tìm em nói chuyện."

Diệp giáo sư nhìn qua, nhìn biểu tình của cô:"Nói gì thế?"

"Không có gì."Ôn Nhiễm lắc đầu, bỗng nhiên giảo hoạt cười:"Chỉ là sợ em
bị người nào đó lừa thôi."

Diệp Dĩ Trinh híp mắt lại, nhìn vẻ mặt đắc ý của tiểu cô nương, sau đó thừa
dịp cô không chuẩn bị, nâng cằm lên khẽ cắn một ngụm.

Diệp giáo sư vừa lòng cười:"Ý đồ bôi xấu thầy của em, nên phạt."

Ôn Nhiễm ngớ người, a một tiếng, che cằm giận dữ trừng Diệp Dĩ
Trinh:"Anh..Anh..."

Lập tức cô nói không nên lời, bởi vì Diệp Dĩ Trinh lại nắm cằm cô, hôn
cuồng nhiệt .Cô bé bị kinh ngạc không nhẹ, mở to hai mắt nhìn anh, thần trí
không biết đã bay đi nơi nào rồi nữa.

Thật lâu sau anh mới buông lỏng cô ra, nhìn đôi mắt lưng tròng của cô:"Ý
đồ khiêu khích nam nhân của em, càng đáng phạt."

Kết quả chính là sau một hồi trừng phạt, Diệp giáo sư cảm thấy vô cùng mĩ
mãn,Ôn Nhiễm lệ hai hàng, nằm dí trên sô pha không chịu đứng lên.

"Ôn Nhiễm?"

Người nào đó dụi dụi mặt:"Không cần để ý đến em, không cần để ý đến
em."

Diệp Dĩ Trinh cười khẽ, nhéo nhéo vành tai cô, thực mềm mại.Anh chợt
nhớ tới câu nói của Ôn Hành Chi:"Cô ấy chính là sự uy hiếp của cậu, là
người duy nhất."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.