CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 276

Ánh mắt anh chợt lóe lên, Diệp Dĩ Trinh hỏi:"khi nào về nhà, anh đưa em
đi."

Ôn Nhiễm à một tiếng, cười nói:"Vâng."

Nghỉ đông một tuần sau, Diệp Dĩ Trinh đưa Ôn Nhiễm về nhà.

Xe một lần nữa dừng lại trước lầu nhà Ôn Nhiễm, Ôn phu nhân mở cửa ra
thấy con mang hành lý về cùng Diệp Dĩ Trinh nhịn không được mà oán
trách.Ôn Nhiễm đỏ mặt thè lưỡi, cầm hành lý để anh đi.

Không phải không muốn anh ở lại, nhưng mà gần đây anh làm việc rất
nhiều, không chỉ việc ở trường, còn cả đống vấn để ở GP chờ anh giải
quyết.

Ôn Nhiễm cũng không phải chỉ một lần thấy anh uống thuốc vì đau nửa
đầu, nghĩ đến đây cô lại thở dài.

"Sao vậy?"Anh kéo áo khoác lên đến khuỷu tay, quay đầu nhìn cô.

Ôn Nhiễm lắc đầu hỏi:"Đầu năm anh có thể đến không?"

Diệp Dĩ Trinh cười cười, không phải không thấy sự chờ mong của cô, chỉ là
phải khiến cô thất vọng rồi:"Tối qua có điện thoại, nghe nói ba anh thân thể
không tốt lắm, cho nên chắc không đi được."

"Vâng".Cô cúi đầu, không giấu được mất mát."Vậy anh nhớ chú ý sức
khỏe."

"Ừ, anh biết."Anh cười cười xoa đầu cô.

Dù anh chưa bao giờ nói ra nhưng cô biết.Vì cô, người này chỉ sợ đến ba
cũng cãi lời, vì thế Ôn Nhiễm cảm động không thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.