CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 286

Diệp Dĩ Trinh thản nhiên nhìn sang, kéo cửa kính xe lên.Ôn Nhiễm cứ quay
đầu ra ngoài cửa, nhất quyết không nhìn anh.Từ cửa kính, cô có thể thấy
trên môi anh nở một nụ cười rất nhẹ, bộ dạng trầm tĩnh như trước kia, phản
ứng kích động của cô cũng không thể làm anh tức giận, anh càng thành thục
và trầm ổn.

Xe dừng bánh trước lầu nhà cô, đi hết con đường đó, anh vẫn nhớ rất rõ
ràng.Ôn Nhiễm mở cửa xuống xe, bỗng nhiên chợt nhớ ra, cô quay đầu lại
mỉm cười:"Cám ơn ngài đã đưa tôi về, Diệp tiên sinh."

Anh hít một hơi, quay đầu lại :"Ôn Nhiễm?"

Cô nao lòng, nhưng vẻ mặt vẫn trấn định:"Có việc gì sao Diệp tiên sinh?"

Cô càng cố ý xem nhẹ anh, anh khẽ cau mày, nháy mắt lại giãn ra:"Em sắp
xếp thời gian, chúng ta nói chuyện."

Anh định đêm nay nói chuyện với cô, tất cả cho rõ ràng.Nhưng mà đưa cô
từ khách sạn đi ra lại thấy đây không phải đúng thời điểm cho lắm.

Cô say rượu, lại còn tức giận, chỉ sợ nghe cũng không vào, tốt nhất là cứ
đưa về nhà đã.

Nói chuyện gì?Nói chuyện anh biết mất lâu như thế giờ mới nhớ đến cảm
giác của cô sao?Ôn Nhiễm càng thấy buồn cười:"Diệp tiên sinh, nếu là
chuyện hợp đồng, tôi có thời gian, còn chuyện khác không bàn tới."

Nói xong vội xoay người lên lầu, tiếng giày cao gót nghe cũng đoán được,
rất khí thế, làm cho khóe môi người nào đó không kìm được khẽ nhếch lên.

Đã bốn tháng không gặp, cô bé này quả nhiên đã trưởng thành...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.