CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 330

Bạn học Ôn Nhiễm thẹn quá hóa giận liếc anh một cái:"Đừng có mơ, anh,
anh bây giờ còn đang ở kì sát hạch, không được yêu cầu đãi ngộ."

Diệp Dĩ Trinh bật cười, quay người lại nghiêm túc lái xe.

Anh mang cô đi khá xa, xung quanh đèn đường cũng ít, nhìn rất u ám.Ôn
Nhiễm tò mò không thôi, người này tính đưa cô đi đâu, qua một khúc quẹo,
phía trước đèn sáng rực lên Ôn Nhiễm đã lập tức hiểu ra.

Anh mang cô tới Kinh Sơn, Diệp trạch.

Lúc xuống xe, Ôn Nhiễm cố chấp:"Tôi không đi."

Diệp Dĩ Trinh cũng không ép buộc cô, chỉ thay cô mở cửa đúng một bên
cười dài.

"Anh sao lại không nói trước với tôi một tiếng, tôi không xuống xe đâu."Cô
có chút uể oải, bởi vì trong kí ức mỗi lần đến đây đều không mấy vui vẻ,
mà anh không nói gì lại tự ý đưa cô đi, cô thật sự chưa được chuẩn bị, tức
giận cũng là đương nhiên.

Diệp Dĩ Trinh thở dài một hơi, đưa tay vuốt lấy mái tóc cô:"Anh mà nói
trước ,em có chịu đi không?"

"Không, dù sao tôi cũng không xuống."Cô quay mặt đi chỗ khác.

Diệp giáo sư bất lực thở dài lần nữa:"Vậy được rồi, anh giờ đang là tội
nhân, ba anh cũng thế, anh gọi ông ra gặp em vậy."Nói xong quay người
định đi.

"Như vậy không được!"Ôn Nhiễm kinh hãi nắm chặt tay anh, sau thấy được
vẻ mặt tươi cười của người nào đó mới phát hiện ra mình lại bị lừa.

Người này luôn đáng ghét như thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.