CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 336

Ôn Nhiễm hừ một tiếng, tắt điện thoại đi cũng đúng một giờ rưỡi, giờ làm
việc.Còn chưa kịp ra khỏi khu pha nước, điện thoại lại reo, Ôn Nhiễm cúi
đầu nhìn, là Ôn Viễn.

"Viễn Viễn có việc gì sao?"Giọng điệu cô không tự giác mà cao hơn, cô có
cảm giác có chuyện gì đó không vui.

Ôn Viễn ấp úng:"Chị, em hôm nay thấy chú út."

"Hả, ở đâu cơ?"

"Ở nhà."

"Chú út về nhà rồi?Thế em còn mất hứng gì chứ?"Ôn Nhiễm cười trêu
ghẹo.

"Không phải là vì vậy."Ôn Viễn vội nói,"Em mới giúp chú dọn đồ, tình cờ
thấy một bệnh án tiếng Anh."

"Của chú út sao?Chú bị bệnh nằm viện à?"Ôn Nhiễm vừa hỏi vừa đi về văn
phòng.

"Nếu là chú út em sẽ không gọi điện cho chị."Ôn Nhiễm thở dài,"Là, chú
Diệp."

Cô dừng lại, nắm chặt điện thoại trong tay, hỏi lại một lần nữa:"Em nói cái
gì?"

....

Buổi tối sáu giờ, Ôn Nhiễm cùng Tiểu Hứa ngồi xe đến bữa tiệc.

Mặc bộ lễ phục anh đưa đến, bên ngoài còn khoác thêm áo.Thế mà giữa
thời tiết tháng sáu Ôn Nhiễm lại cảm thấy lạnh run người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.