CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 338

Cô lại nghĩ tới cuộc điện thoại lúc giữa trưa của Ôn Viễn, nó nói, bệnh án
ghi rằng anh từng phẫu thuật ở Luân Đôn một lần, còn điều trị hai lần nữa.

Mất ba tháng, vậy mà khi về cũng không nói với cô một tí.

Anh rốt cục giấu giếm cô bao nhiêu nữa.

Càng nghĩ cô lại càng khủng hoảng, sợ hãi.

"Sao không sang nói chuyện với mọi người?"Không biết từ khi nào, Sở Lận
bưng ly rượu ngồi cạnh cô.

Ôn Nhiễm phục hồi lại tinh thần xấu hổ nói:"À, tôi không biết khiêu vũ,
vào sàn nhảy lại làm mọi người mất hứng í chứ."

Sở Lận khẽ cười:"Vậy à, khéo thật, tôi cũng không biết, không bằng chúng
ta ngồi trò chuyện vậy?"

Ơ?Ôn Nhiễm sửng sốt, cười cười:"Có thể, nhưng mà tán gẫu cái gì đây?"

Sở Lận đột nhiên quay đầu lại, chăm chú nhìn cô vài giây:"Ôn Nhiễm, em
có phải có chút sợ tôi?"

"Hả?"Ôn Nhiễm ngạc nhiên,"Sở tổng giám hiểu lầm rồi, tôi..."Cô đứng bật
dậy.

Sở Lận cười, vỗ vỗ bả vai cô:"Đừng khẩn trương, tôi chỉ đùa chút thôi."

Xem ra tổng giám đốc Sở đúng là tâm tình rất tốt nha, còn có thời gian cùng
cô nói giỡn nữa.

Ôn Nhiễm hơi xấu hổ, ngồi xuống, nhưng mà cô làm sao biết được suy nghĩ
thật sự của người bên cạnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.