CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 339

Sở Lận còn nhớ rõ lần đầu tiên thấy Ôn Nhiễm, khi đó phòng nhân sự có
thông báo tuyển dụng, mọi người đang tìm một người tiến hành tuyển chọn,
bởi vì việc này rất quan trọng với công ty, cho nên anh tự mình đảm nhận.

Ngày đó tuyển dụng không mấy thành công, không biết phải yêu cầu của
anh quá cao hay không mà không chọn được hồ sơ nào, trời cũng sắp tối,
khi đó thì Ôn Nhiễm đến.

Cô mặc một bộ đồ công sở tiêu chuẩn, hình dáng bên ngoài rất chỉnh chu,
ngồi xuống trước mặt ban giám khảo, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như thế.

Anh nhìn hồ sơ hỏi cô một vài vấn đề, cô trả lời vô cùng tốt.Anh hỏi xong,
đồng nghiệp phòng nhân sự cũng hỏi câu hỏi cuối cùng.

"Ôn tiểu thư, cô tốt nghiệp nghiên cứu sinh đại học trong nước, đối với tiêu
chuẩn công việc có yêu cầu gì không?"

Cô có vẻ hơi sửng sốt, sau đó nhẹ giọng đáp:"Tôi không có tiêu chuẩn gì,
chỉ muốn tự mình làm việc, tự mình có một khởi đầu mới."

Đó không phải là đáp án tốt nhất, nhưng lại làm cho anh ngạc nhiên, vì thế
chọn cô.

Một tiếng reo hò nhỏ làm anh trấn tĩnh lại, anh vừa ngẩng đầu đã thấy một
người đàn ông lịch lãm đi vào.Anh ta mặc rất đơn giản, áo gió màu đen, bên
trong là áo sơ mi trắng, cổ tay là chiếc găng tay len màu tím đó.Anh thấy
chiếc găng tay này cũng khá nhiều lần, đó chắc phải là một vật rất quan
trọng, cho nên người đó mới luôn mang bên cạnh.

Diệp Dĩ Trinh, anh thầm nhắc tên người đàn ông đó, mà người nào đó uống
rượu đến choáng váng, anh nhìn sang thấy cô vì quá kinh hoàng mà làm đổ
ghế, còn ngã trật gót chân.

Sở Lận vội đỡ lấy cô, thấp giọng hỏi:"Có sao không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.