CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 341

Ôn Nhiễm không thể động đậy, tức giận hét lên:"Buông."Cô muốn rống lên,
nhưng mà khi uống rượu khí thế lại không lên được, thanh âm mềm nhũn,
tay chân cũng không dùng được.

Anh vuốt bộ tây trang bị cô làm cho biến dạng, bộ dạng chưa bao giờ chật
vật đến thế, nhưng mà anh cũng chẳng ngại, nhìn cô một lát rồi cười.

"Nhiễm Nhiễm, sao thế?"Ạnh quay đầu cô lại,"Chẳng lẽ là vì anh không
cho em mặc bộ lễ phục kia mà tức giận à?"

"Tôi không ngây thơ như thế?"Cô phản bác, tự nhiên cảm thấy rất mệt
mỏi,"Hay theo ý anh, tôi vẫn luôn như thế phải không?"

Không lớn lên, lúc nào cũng ngây thơ như con nít.Cho nên chuyện gì cũng
không nói cho cô, gặp phiền phức cũng gạt cô, thậm chí trốn cô.

"Lại sao thế?"Diệp Dĩ Trinh nghiêm túc, anh biết, bây giờ cô không phải
đang nói giỡn.

Ôn Nhiễm nhìn anh rất lâu mới mở miệng:"Anh bị phẫu thuật, có thấy sợ
không?"

Những lời này khiến cho đồng tử của anh co rút lại, bàn tay ôm lấy thắt
lưng cô không tự giác mà càng chặt.

Chỉ cần hai động tác đó thôi cô cũng đã xác minh hết thảy.

"Đồ lừa đảo, lưu manh, vô lại!" Cô đánh đánh vào tay anh.

Diệp Dĩ Trinh cúi mi nhìn cô, hồi lâu không nhúc nhích, tùy cô phát tiết.Rốt
cục cũng đợi đến khi Ôn Nhiễm không còn chút sức lực nào nữa, Diệp Dĩ
Trinh giữ chặt gáy cô, thấp giọng hỏi:"Là ai nói cho em?"

"Sao, nếu tôi không biết anh sẽ tiếp tục giấu tôi phải không?"Cô nói,"Hay
tôi mang bệnh án đến đây anh mới bằng lòng thừa nhận?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.