CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 343

"Uống đi, Nhiễm Nhiễm."

"Đừng gọi tôi thân mật như thế, tôi chưa tha thứ cho anh!"Cô quay mặt
đi,"Anh là kẻ đại lừa đảo!"

Anh nhìn cô hồi lâu, cười rất cưng chiều:"Anh không lừa em."

"Còn nói không có?"Cô kích động đứng lên, thiếu chút nữa lại giống lần
trước đập đầu vào đỉnh xe.Nhưng mà lần này lại không, là vì trên đầu cô có
một cánh tay đỡ lấy.Ôn Nhiễm cảm nhận được tay anh, trố mắt ra, rồi hốc
mắt cũng dần dần đỏ.

Diệp Dĩ Trinh thở dài, vươn tay ôm cô vào lòng.

Cái ôm của anh vẫn ấm như thế, mỗi lần anh ôm Ôn Nhiễm đều cảm thấy
yên ổn lạ thường.Cô không cách nào tưởng tượng được, nếu mất đi vòng
ôm này, cô sẽ như thế nào nữa.

Rồi anh cho cô thấy, cô sẽ mê man, khổ sở, đau đến xé lòng.Thế mà sau tất
cả, anh trở về khi đã biến mất không tăm tích, nhanh đến mức cô khó mà tin
được.

Hai người như trở lại trước đây, chỉ là anh không còn là giáo sư của cô nữa,
cô cũng không còn là học trò của anh.Giống như trăm ngàn đôi tình nhân
khác, ở chung một chỗ.

Tới khi cô phát hiện ra anh giấu cô một việc lớn đến thế, cảm giác của cô có
chút phức tạp, tức giận, đương nhiên là có, nhưng mà lo lắng thì nhiều hơn.

"Đừng khóc, Nhiễm Nhiễm."Anh khẽ hôn bên thái dương của cô,"Đó chỉ là
một ca tiểu phẫu thôi, không có gì lớn cả."

"Có thể khiến anh biến mất suốt ba tháng mà không phải là lớn?"Cô ngước
đôi mắt đỏ oạch nhìn anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.