CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 353

Thành phố B hôm nay đổ một trận tuyết lớn đầu mùa đông, trong bệnh viện
được đặt máy sưởi, ở trong phòng bệnh cao cấp này, Ôn Nhiễm ngủ cũng
rất thoải mái.

Đứa bé không có bên cạnh, giờ đang được dì chăm sóc, cô cảm thấy giống
như một giấc mộng xảy ra, lúc tỉnh lại nhìn đứa bé mềm mại trong lòng dì,
cô không kiềm chế được mà rơi nước mắt.

Cô làm mẹ, không chỉ cảm động, điều cô muốn làm nhất là nói cho anh
đang ở Hongkong xa xôi, anh xem, cục cưng không chờ kịp anh về, đã vội
chạy ra gặp ba gặp mẹ.

Bỗng nhiên cửa phòng mở ra, một trận gió lạnh thổi vào, cô khẽ giật giật
kéo góc chăn lên, còn chưa kịp ngủ tiếp đã cảm nhận được hơi thở quen
thuộc gần bên.Cô mở to mắt, là anh.

"Anh..."Cô muốn ngồi dậy, lại không có chút sức lực nào.Anh cuống quýt
đỡ lấy, cô mới khỏi ngã,"Anh về rồi sao?"

"Ừ."Anh nhẹ nhàng ôm cô,"Nhận được điện thoại của dì thì anh vội về, mới
vừa nhìn thấy cục cưng."

"Anh thấy thế nào?"Nhắc tới đứa nhỏ, cô không khỏi kích động.

"Rất giống em".Anh thở dài, giọng điệu như có chút mất mát.

Ôn Nhiễm liếc mắt một cái:"Bây giờ thì có thể nhìn ra cái gì chứ?"

Diệp Dĩ Trinh cười nhẹ, ôm cô chặt hơn không ngờ lại bị người nào đó
tránh ra:"Đúng rồi, em vừa mới nằm mơ, nghĩ ra một cái tên rất hay."

Thấy cô cười đắc ý anh hỏi:"Tên gì?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.