CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 357

Anh hôn nhẹ lên trán con, an ủi nói:"Mẹ đi làm, Đông Đông nghe lời
ba."Chỉ tiếc là, nói chuyện với một cô bé một tuổi căn bản là không có tác
dụng, Đông Đông liếc anh một cái rồi khóc tiếp.

Nhìn cục cưng khóc đến đau lòng, Diệp Dĩ Trinh giáo sư cũng phải bó tay.

2.

Kết thúc cuộc họp, Ôn Nhiễm mệt mỏi đi về bàn ngồi.

"Ai, phải đến dự liên hoan, không được chuồn mất nha."Thẩm Di chỉ chỉ
cô, hàm ý cảnh cáo rõ ràng, Ôn Nhiễm cười cười, còn chưa kịp trả lời điện
thoại di động trên bàn vang lên, cô nhanh tay nhấc máy.

"Vâng?"

"Em ở đâu thế?"Giọng của anh có vẻ vui vẻ, chắc tâm tình....rất tốt?

"Em vừa họp xong, sao ạ?"

"Ừ, vậy em chờ anh một lát, anh đến đó."

"Ơ, Đông Đông phải làm sao?"

Cô sốt ruột hỏi, người kia cười nhẹ,"Đến em sẽ biết."

Điện thoại đã tắt, Ôn Nhiễm ngỡ ngàng không thôi.Công ty bắt đầu liên
hoan, Thẩm Di lại gọi cô, Ôn Nhiễm ngượng ngùng:"Mình hôm nay chắc
không đi được."

"Vì sao?"

Thẩm Di nheo mắt, đao kiếm phóng tới cô vù vù.Ôn Nhiễm hơi sợ rụt cổ
lui, nhìn thấy đèn xe phía dưới:"Giáo sư nhà mình đến đây..."Nói xong túm
vội chiếc túi rồi chạy mất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.