CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 97

"À." Đương nhiên là không thể giống, lúc đó cô bị Diệp Dĩ Trinh trấn áp
tàn bạo nên vô cùng tức tối, trong khi bình thường cô lại rất bình tĩnh nha.

Phiền Ánh Trạch không để ý tới vẻ suy tưởng của cô, tiếp tục nói:"Khi đó
em còn tưởng cô cũng là học sinh mới, không ngờ đã là nghiên cứu sinh
năm nhất."

Ôn Nhiễm thở dài:"Ừ, cô của em đã hai mươi mốt, già rồi."

Phiền Ánh Trạch bật cười, thực ra điều cậu muốn nói là, khi đó nhìn thấy bộ
dạng giương nanh vuốt của Ôn Nhiễm, thực sự tràn đầy sức sống, đầy sự
bồng bột của con gái.Đến khi gặp lại mới biết mình nhìn lầm rồi.Lúc cô
cười, cũng không chắc chắn là đang vui vẻ.

Lúc về tới kí túc xá, Lâm Sanh và Lưu Phỉ Phỉ ngồi trên đệm học bài, một
người miệng ngậm cây bút, gật gật tụng tụng.Cô nhìn hai người mỗi động
tác giống như là đang lập đàn cúng bái.

Bước qua xem:"Hai cậu đang làm gì thế?"

"Này, dạy học đáng giá vậy sao, thực đáng ghét, lúc nào cũng đi làm
việc."Nói xong Lưu Phỉ Phỉ ngẩng đầu." Mình nói cho cậu biết cô Ôn à, cậu
đang chủ nhiệm hai lớp năm một cũng đã nhiều rồi."Nói xong lại cười hắc
hắc rất chi là tà ác.

Ôn Nhiễm liếc bạn một cái, vòng qua cô đến nhà vệ sinh.Chỉ nghe Lâm
Sanh từ từ nói:"Bây giờ dạy học trò cũng không phải tốt, cậu tận tâm hết
sức truyền dạy rồi giải đáp thắc mắc, nhưng người ta với cậu lại không hài
lòng, còn có thể nói xấu sau lưng.Không phải là không có đâu, không
chừng còn gọi cả tổ tông của cậu ở trên mạng nữa đấy."

Ôn Nhiễm tháo trang sức ra dừng lại một chút, mắt trợn to:"Ai lại biến thái
như thế?"Lâm Sanh gần đây cũng vừa gia nhập hàng ngũ học viên, thực ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.