CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 96

Ôn Nhiễm ngạc nhiên không kém, chỉ chỉ chồng sách giáo khoa trong tay
cậu ta:"Em, em cũng...?"

Phiền Ánh Trạch ngại ngùng cười:"Em cũng làm gia sư ạ."

Nói chuyện với nhau một lát Ôn Nhiễm mới biết được, thì ra gia đình Phiền
Ánh Trạch cũng không giàu có gì, vào đại học gia đình cũng không đủ chu
cấp cho nên luôn phải tìm công việc làm thêm.So với cậu, Ôn Nhiễm càng
thấy mình hổ thẹn.

"Cô không biết thôi chứ lúc em nhận được thông báo đậu đại học, ba em rất
buồn bực, ban đêm ngồi cùng em uống rượu đến say mèm."Nói xong cậu
lại cười hắc hắc,"Trước kia ba và em chưa từng cùng nhau uống rượu."

Cô khẽ mỉm cười:"Có phải rượu Trạng nguyên hồng không?"

Phiền Ánh Trạch gãi gãi đầu, cười ngượng nghịu:"Ba em cũng không quá
tay như vậy đâu, chỉ là trong nhà là một xưởng rượu."Nói xong dường như
nhớ ra điều gì, vội nói:"À cô ơi, lần đầu tiên em gặp cô không phải ở văn
phòng đâu."

"Vậy thì ở đâu?"

"Là ở thư viện trường mình, trường học phân bọn em làm việc ở thư viện
ngoài giờ, ngày đó lại là ngày trực của em.Cô ngồi cách em không xa."

Ôn Nhiễm cũng cố gắng nhớ lại cảnh tượng kia, cố gắng, nhưng mà cũng
không nhớ rõ, hình như khi đó bài sơ khảo của cô bị Diệp Dĩ Trinh bác bỏ,
cho nên phải tranh thủ sau buổi học đến thư viện kiểm tra lại, lúc đó cô
đang phẫn nộ không khéo bị cậu học trò này nhìn thấy.

"Cô, cô lúc đó với bây giờ bộ dạng không giống nha."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.