việc.
- Đừng nhảy sang chuyện khác - Grant nói - chỗ anh có dưa chuột
ngâm không nhỉ? Tôi khoái món dưa chuột ngâm với gia vị lắm.
Enleri chìa cho hắn ta một khoanh dưa chuột, rồi ngồi phịch xuống
chiếc ghế tựa.
- Thôi vậy, tuôn gì thì tuôn ra đi. Mau mau cho xong chuyện đó. Anh
muốn để tôi nhập đề à. Chuyện gì nhỉ?
- Đầu tiên là mọi chuyện khởi đầu ra sao đã. Hôm qua sau bữa chính
có một nhóm tụ tập đến Wetchero. Tôi có mặt trong nhóm đó. Tiêu khiển tí
chút.
- Người đời may mắn thế đấy- Enleri nói với vẻ ghen tị.
- Bơi một lúc, chơi vài tua quần vợt và mấy trò nữa. Dân chúng không
lấy gì làm đông cho lắm.
- Bây giờ phần đông dân chúng có thói quen xấu là làm việc sau khi
ăn...
- Vì Chúa, anh đừng nói nhăng nói cuội. Tôi cóc thấy xấu hổ đâu -
Tay lêu lổng trong đám dân giao tế nói vậy. Tôi đang tỏ sự phục vụ với anh.
Có một chiếc phong bì bằng cách bí mật nào đó lọt vào xe của tôi, và tôi
giao lại nó cho anh theo đúng yêu cầu.
- Yêu cầu của ai?
En leri vẫn chưa ngó sang chiếc phong bì lần nào
- Tôi không có khái niệm gì về chuyện đó. Khi định chui ra ngoài xe
thì thấy ở trên đệm chiếc "Jaguar" có chiếc phong bì. Trên có ghi: "Xin nhờ
chuyển cho Emleri Kuin". Thừa nhận là người ta đã sợ anh đến nỗi không
dám tự làm mà phải nhờ đến quan hệ gắn bó giữa tôi với anh.
- Một câu chuyện tẻ ngắt. Nghe này Grant. Chính anh nghĩ ra chuyện
đó phải không? Giờ tôi chẳng còn lòng dạ nào mà đùa. Thời hạn đang co
lại, không còn lúc nào nghỉ lấy hơi. Tốt hơn là anh đi tán gẫu với cô bạn
đẹp gái nào của anh đi thôi.
- Còn chiếc phong bì? - Grant nhỏm phắt dậy như một võ sĩ nhà nghề,
anh ta cầm chiếc phong bì từ quầy giải khát đưa lại cho Enleri - Đây, tôi
đưa cho anh theo như họ đã ấn định. Chuyển giao tận tay. Anh muốn làm gì