CHUYỆN LÀNG NHÔ - Trang 19

- Ai người ta nhìn thấy thì chết:
Khả cười to:
- Chết thì đã sao. Đời đằng nào chả một lần chết.
Chợt Khả dừng lại. Trời đã sâm sẩm tối vẫn nhìn thấy mắt Khả lóe sáng.
Hắn nói rất nhanh:
- Ta nghỉ một lát. Anh muốn nói với Xinh chuyện này.
- Không... Không.
- Xinh có biết vì sao anh ra đây không?
- Không… Không.
- Chỗ đất Tam San tiếp đất với ruộng nhà Xinh là đất của làng Nhô đấy.
- Ơ, sao lại thế?
- Chính tay anh đo mà. Ngày ấy làng mình không làm hết ruộng nên trên
điều chỉnh cắt cho Tam San…
- Nhưng thế thì sao ạ?
Giọng Khả đanh lại, nham hiểm:
- Phải đòi lại. Đất làng mình bây giờ hiếm như vàng.
- Đòi được không anh?
- Được hay không là do quyết tâm của làng. Anh nắm rất rõ chủ trương
chính sách, anh sẽ giúp đỡ dân làng đòi lại. Nếu đòi được, ruộng sẽ chia
cho các gia đình, thương binh, liệt sỹ trước.
- Thế thì cả làng Nhô sẽ mang ơn anh.
Khả ỡm ờ:
- Anh chỉ cần một người thôi.
Xinh ngây thơ:
- Ai thế hả anh?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.