CHUYỆN LÀNG NHÔ - Trang 5

Trong gian thờ cụ Tín vẫn chắp tay không quay lại. Giọng cụ rành rọt.
- Chào anh Khả!
Bóng đen giật nảy mình:
- Hả?
- Anh Khả mới về?
- Dạ! Nhưng bỗng dưng sao cụ lại biết là con?
- Biết chứ. Mắt tôi bây giờ cập bà nhèm nhưng trời thương còn để cho đôi
tai. Không phân biệt nổi tiếng chân người họ Trịnh, sao dám chường mặt ở
chốn này.
- Dạ, con chịu cụ.
- Anh Khả về hẳn?
Trịnh Khả run bắn người:
- Ơ… cụ Tín… sao… .
Một tràng cười của cụ Tín cất lên. Tiếng cười nhẹ, mảnh, lạnh, sắc:
- Nghe tiếng chân của anh ta biết. Nó nặng nề lắm.
Trịnh Khả hơi chồm lên bối rối:
- Cụ Tín. Cụ là người hay là…
- Ta là con cháu họ Trịnh. Mà thôi, về là phải, con cá chết một giờ ngửa
bụng với nước. Con cáo chết ba năm quay đầu về núi. Huống hồ con
người… Anh Khả vào thắp hương đi.
Cụ Tín quay trở lui ra sân.

2 - Nhà thờ họ Trịnh, tối.
Khả châm hương vái. Lần lượt hiện về những khuôn hình thờ. Tiếng gió rít.
Các bức ảnh đảo chung chiêng. Mắt Khả đậu lại ở một bức ảnh. Khả thẫn
thờ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.