CHUYỆN NGƯỜI TÙY NỮ - Trang 147

ra. Ông thuộc vào thế hệ còn nhớ nổi vẻ mặt đó, cũng như nhớ nổi đàn bà
ngày xưa xiêu lòng vì nó thế nào. Mấy mánh lới này đám trẻ hơn không
biết. Họ chưa bao giờ phải dùng đến chúng.

“Tôi mong cô chơi một ván Scrabble với tôi,” ông nói.

Tôi vận lực giữ cho cứng người. Tôi trấn áp cơ mặt mình không nhích.

Ra cái phòng cấm giấu điều to lớn đó! Scrabble! Tôi muốn cười, hí lên mà
cười, cười lăn ra đất. Đây ngày xưa là trò chơi cho mấy bà già, mấy ông già,
vào mùa hè hay trong các biệt thự hưu trí, khi ti vi không có gì đặc sắc.

Hoặc cho đám choai choai, hồi xưa, xưa xưa lắm. Mẹ tôi cũng có một

bộ, cất ở đáy tủ phòng khách, cạnh hộp các tông đựng bộ đèn mắc cây Noel.
Có lần mẹ tính dụ tôi chơi, hồi tôi ở tuổi mười ba thảm hại vô phương
hướng.

Tất nhiên giờ thì đã khác. Giờ đó là cấm vật, với chúng tôi. Giờ đó là

hiểm họa. Giờ đó là đồi bại. Giờ đó là điều ông không được làm ngay với
Phu nhân mình. Giờ đó là đối tượng thèm khát. Giờ ông đang đặt mình vào
thế nguy. Không khác gì ông mời tôi ma túy.

“Cũng được,” tôi nói, làm như ơ thờ. Thực ra tôi gần như không lên

tiếng nổi.

Ông không giải thích vì sao muốn chơi với tôi. Tôi không hỏi. Ông chỉ

lấy cái hộp trong ngăn kéo bàn và mở ra. Và kia những quân bằng gỗ làm
dẻo tôi còn nhớ, bàn cờ chia thành ô vuông, các tấm chắn nhỏ để xếp chữ.
Ông đổ quân lên bàn và bắt đầu lật úp từng viên. Được một lát tôi cũng
giúp một tay.

“Cô biết chơi chứ?” ông hỏi.

Tôi gật.

Chúng tôi chơi hai ván. Larynx, tôi đánh. Valance. Quince. Zygote. Tôi

cầm từng quân bóng bẩy, cạnh trơn nhẵn, mân mê từng chữ cái. Chạm vào

mà bủn rủn người. Đây là tự do, dù trong chớp mắt. Limp, tôi đánh. Gorge

1

.

Xa hoa quá. Các quân như kẹo, vị bạc hà cay, mát y như thế. Kẹo bìm bịp,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.