CHUYỆN NGƯỜI TÙY NỮ - Trang 155

X - Quyển hồn

25

Âm thanh đón tôi sáng hôm sau là tiếng rú rồi tiếng loảng xoảng. Là

Cora, vừa buông rơi khay đồ ăn. Tôi bừng tỉnh. Tôi vẫn còn vắt nửa thân
trong tủ, đầu chúi vào cái áo choàng bùng nhùng. Chắc tôi đã kéo tuột nó
khỏi mắc, rồi cứ thế ngủ luôn; mất một phút tôi không hiểu mình đang ở
đâu. Cora đang quỳ bên cạnh, tôi thấy có bàn tay trên lưng. Chị lại rú lên
khi tôi động đậy.

Cái gì thế? Tôi hỏi. Tôi lật người, nhỏm lên.

Ôi, chị nói. Tôi tưởng.

Chị ta tưởng gì?

Cứ như... chị nói.

Trứng đã vỡ tan, trên sàn có nước cam và vụn thủy tinh.

Tôi sẽ phải mang cái mới tới, chị nói. Phí quá đi. Cô làm gì mà nằm trên

sàn thế? Chị đang nắm tôi mà kéo, để xách tôi lên, đàng hoàng, thắng thớm.

Tôi không muốn kể mình còn chưa lên giường. Muốn giải thích chuyện

đó cũng chịu. Tôi bảo chắc mình đã ngất đi. Cũng tệ không kém, bởi chị
tóm luôn câu đó.

Đấy là dấu hiệu ban đầu đấy, chị nói, rất hài lòng. Cái đó và nôn ọe nữa.

Chị phải biết rằng chưa đủ thời gian chứ, nhưng chị vẫn rất lạc quan.

Không, không phải đâu, tôi nói. Lúc này tôi ngồi trên ghế. Chắc chắn là

không. Tôi chỉ chóng mặt thôi. Tôi đang đứng đây thế rồi tôi sầm lại.

Chắc là do căng thẳng, chị nói, từ hôm qua các thứ. Khiến cô suy sụp.

Ý chị nói cuộc Sinh, và tôi bảo phải. Cho tới giờ tôi vẫn ngồi trên ghế,

còn chị quỳ trên sàn, nhặt nhạnh mảnh thủy tinh và trứng, dẹp hết vào khay.
Chị thấm bớt nước cam bằng khăn giấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.