CHUYỆN NGƯỜI TÙY NỮ - Trang 109

VII - Đêm

18

Tôi nằm trên giường, vần còn run rẩy. Người ta có thể thấm ướt vành

mép ly thủy tinh rồi miết tay trên ấy, sẽ phát ra tiếng. Tôi đang cảm thấy
đúng như thế: tiếng thủy tinh kêu. Cảm giác như từ vỡ vụn. Tôi muốn ở bên
ai đó.

Nằm trên giường, với Luke, tay anh đặt trên cái bụng tròn ủng của tôi.

Cả ba người, trên giường, con hết đạp lại xoay bên trong tôi. Trời đang
giông, vì thế con mới thức, chúng nghe đấy, chúng ngủ, chúng có thể giật
mình, ngay cả ở trong đó, bên trái tim đang vỗ về, như sóng xua vào bờ
quanh chúng. Ánh chớp nháng lên, khá gần, mắt Luke trong chốc lát trắng
lóa.

Tôi không sợ. chúng tôi đều tỉnh, mưa ào ào trút, chúng tôi sẽ từ từ và

thận trọng.

Nếu tôi nghĩ sẽ không có lại chuyện này, chắc tôi đã chết.

Nhưng thế là nhàm, không ai chết vì thiếu tình dục. Ta chết là vì thiếu

tình yêu. Ở đây không có ai để tôi yêu, mọi người tôi yêu được đều đã chết
hoặc ly tán nơi khác. Ai biết được họ giờ ở đâu, mang tên là gì? Họ chẳng ở
nơi nào thì cũng thế, như tôi đối với họ giờ đây. Cả tôi cũng là một người
mất tích.

Cứ chốc một tôi lại thấy mặt họ, nổi lên trên màn tối, chập chờn như

ảnh hình các thánh, trong những nhà thờ ngoại quốc ngày xưa, qua ánh sáng
những ngọn nến bạt gió; người ta thắp lên cầu nguyện, gối quỳ, trán tì vào
lưng ghế gỗ, hy vọng được trả lời. Tôi có thể triệu lên, nhưng họ chỉ là ảo
tượng, họ không ở lại. Tôi có đáng khinh vì đã khát thèm một thân thể thực,
ôm được trong tay? Thiêu nó cả tôi cũng như đã trút bỏ thân mình. Tôi cứ
việc lắng nghe nhịp tim mình sát lò xo đệm, cứ việc tự vuốt ve, dưới tấm
chăn khô màu trắng, trong bóng đêm, nhưng cả tôi cũng khô và trắng, cứng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.