CHUYỆN NGƯỜI TÙY NỮ - Trang 128

Sở thích cái lích chích bích, mẹ tôi sẽ đáp. Không phải biện bạch với tôi.

Ngày xưa anh còn không được phép có cái sở thích ấy nữa, anh sẽ bị gọi là
thằng hai thì.

Thôi, mẹ ơi, đến đây tôi nói. Đừng cãi cọ chuyện không đâu nữa.

Không đâu à, mẹ chua chát nói. Chị thì bảo là không đâu. Chị không

hiểu, phải rồi. Chị không hiểu tí gì những điều tôi nói.

Đôi lần mẹ sẽ khóc. Ngày đó mẹ cô đơn lắm, mẹ sẽ nói vậy. Các con

không hiểu mẹ cô đơn đến thế nào đâu. Mà mẹ có bạn, mẹ tương đối may
mắn, nhưng mẹ vẫn cô đơn lắm.

Có nhiều lúc tôi ngưỡng mộ mẹ mình, dù quan hệ đôi bên chưa bao giờ

đơn giản. Mẹ đòi hỏi tôi quá nhiều, tôi nghĩ thế. Mẹ đòi hỏi tôi làm chứng
nhân biện hộ cho đời mẹ, cho những quyết định của mẹ. Tôi không muốn
sống đời mình theo thước tấc mẹ đặt ra. Tôi không muốn làm đứa con kiểu
mẫu, hóa thân những lý tưởng của mẹ. Chúng tôi thường cãi lớn chuyện
này. Con không sống để mẹ có lý do tồn tại, có lần tôi nói vậy.

Tôi muốn có lại mẹ. Tôi muốn có lại tất cả, như xưa kia. Nhưng chẳng

được gì, cái mong muốn đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.