CHUYỆN NGƯỜI TÙY NỮ - Trang 151

Dì Lydia không hẳn nói thế, nhưng nó náu trong mỗi điều dì nói hẳn ra.

Nó lửng lơ trên đầu dì, như tiêu ngữ vàng trên đầu các thánh, hồi kỳ còn
bóng tối. Cũng như họ, dì toàn xương là xương, phi xác thịt.

Nhưng làm sao xếp Chủ soái vào công thức ấy, một Chủ soái ngồi trong

phòng sách, với trò sắp chữ và nỗi khao khát, khao khát gì? Được có người
chơi cùng, được hôn êm ái, như là tôi muốn vậy.

Tôi biết cần nghiêm túc xem xét nó, cái khao khát này. Nó có thể rất

quan trọng, nó có thể là vé đi, nó có thể là đất chết của tôi. Tôi cần thành
khẩn nghĩ về nó, cần cân nhắc nó. Nhưng dù tôi cố đến đâu, khi ngồi đây
trong bóng tối, khung cửa sổ sáng lên vì ánh đèn pha, từ ngoài, qua đôi rèm
mỏng tang như váy cô dâu, như da thịt ma, bàn tay nắm lấy bàn tay, người
hơi lắc lư tới trước, dù tôi cố đến đâu nó cũng có vẻ khôi hài vô tả.

Ông ta muốn tôi chơi Scrabble cùng, và hôn ông như là tôi muốn vậy.

Đây là một trong những chuyện lạ đời nhất tôi từng gặp, từ cha sinh mẹ

đẻ.

Tất cả đều do bối cảnh.

Tôi còn nhớ đã xem một chương trình ti vi; phát lại, nguyên gốc từ nhiều

năm trước. Tôi độ bảy hay tám tuổi, xem chưa hiểu. Chương trình thuộc
loại mẹ tôi vẫn ưa: kể chuyện lịch sử, có tính giáo dục. Sau mẹ cố giải thích
cho tôi, rằng mọi chuyện đó đều đã xảy ra ngoài đời thực, nhưng với tôi đấy
vẫn chỉ là một câu chuyện. Tôi nghĩ đã có người bịa ra. Chắc mọi trẻ con
đều nghĩ thế, về toàn bộ lịch sử trước khi chúng có trên đời. Nếu chỉ là câu
chuyện, sẽ đỡ đáng sợ hơn.

Đó là phim tư liệu, về một cuộc chiến tranh xưa. Người ta phỏng vấn rất

nhiều người xen với những đoạn phim đương thời, màu đen trắng, và ảnh
chụp. Tôi không nhớ nhiều, nhưng vẫn nhớ chất lượng hình ảnh thế nào,
mọi thứ hình như phủ một lớp bụi nắng, và bóng đen dưới lông mày hay
trên gò má mới tối làm sao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.