CHUYỆN NGƯỜI TÙY NỮ - Trang 196

Vậy tôi không phải người đầu tiên. Bước vào thế giới lặng lẽ của ông, chơi
cùng ông trò sắp chữ con nít.

“Cô ta rồi sao?” tôi hỏi.

Ông gần như không lưỡng lự giây nào. “Cô có biết cô ấy à?”

“Có biết,” tôi nói.

“Cô ta treo cổ,” ông nói; vẻ nghĩ ngợi, chứ không buồn rầu. “Vì thế mà

chúng tôi đã cho tháo đế đèn đi. Trong phòng cô đó.” Ông ngừng lại.
“Serena phát hiện,” ông nói, như thể thế là đủ hiểu. Mà thế là đủ.

Chết con chó này, kiếm con khác.

“Bằng gì?” tôi hỏi.

Ông ta không muốn vẽ đường cho tôi. “Quan trọng gì?” ông nói. Ga

giường xé ra, tôi đoán vậy. Mọi khả năng tôi đã cân nhắc cả.

“Tôi đoán là Cora đã tìm ra,” tôi nói. vì thế chị ta mới thét.

“Ừ,” ông nói. “Khổ thân.” ý ông là Cora.

“Có lẽ tôi không nên đến đây nữa,” tôi nói.

“Tôi cứ nghĩ cô thích,” ông nói nhẹ không, nhưng nhìn tôi với cặp mắt

sáng, chăm chú. Nếu ngờ nghệch hơn chắc tôi sẽ nghĩ ông sợ. “Tôi mong là
có.”

“Ông muốn đời tôi còn chịu nổi,” tôi nói. Câu đó thốt ra không phải để

hỏi, mà là một nhận định thẳng thừng, không quanh quẹo. Nếu đời tôi chịu
nổi, có lẽ những chuyện họ đang làm sau cùng cũng là ổn cả.

“Phải,” ông nói. “Tôi muốn vậy. Như vậy tốt hơn.”

“Được lắm,” tôi nói. Gió đã đổi chiều. Giờ tôi đã nắm được ông. Nắm

được nhờ khả năng chết của chính mình. Nắm được lương tâm tội lỗi của
ông. Rốt cuộc.

“Cô muốn gì?” ông nói, vẫn nhẹ không như thế, như chỉ là một vụ giao

dịch tài chính, mà là một vụ rất nhỏ mọn: kẹo, thuốc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.