CHUYỆN NGƯỜI TÙY NỮ - Trang 211

Phu nhân nhà đó biết, hẳn rồi.” Bà ngưng lại đợi tôi thấm được. “Tôi sẽ
giúp cô. Tôi sẽ lo liệu không có gì bất như ý.”

Tôi nghĩ một lúc. “Không dùng bác sĩ,” tôi nói.

“Tất nhiên,” bà đồng ý, và ít ra trong khoảnh khắc này chúng tôi là bạn

nối khố, đây phải chăng là bàn bếp, chuyện đang bàn phải chăng là vụ hẹn
hò, chiến dịch của các cô bé sắp đặt các màn ve vãn. “Có lúc chúng nó tống
tiền. Nhưng không nhất thiết là bác sĩ. Có thể là ai đó tin cậy được.”

“Ai?” tôi nói.

“Tôi đang nghĩ có thể là Nick,” bà nói, giọng gần như vuốt ve. “Anh ta

đã ở đây khá lâu rồi. Anh ta trung thành. Tôi có thể thỏa thuận được.”

Vậy đó là người chạy những cú chợ đen nho nhỏ cho bà. Có phải anh ta

luôn được cái này, đền lại?

“Còn Chủ soái thì sao?” tôi hỏi.

“Chà,” bà nói, vẻ cương quyết; không, còn hơn, một ánh mắt siết lại, như

nắp ví đóng đánh tách. “Chúng ta sẽ không kể cho ngài, phải không?”

Đề xuất đó lơ lửng giữa chúng tôi, gần như nhìn thấy, sờ nắn được: nặng

nề, đen đặc, vô hình dạng; âm mưu chăng, bội phản chăng. Bà ta thật sự cần
đứa bé.

“Nguy hiểm lắm,” tôi nói. “Còn hơn nữa.” Còn là mạng tôi đem đánh

cược, nhưng đằng nào rồi cũng vậy dù sớm dù muộn, đường này hay kia,
tôi gật hay lắc. Tôi và bà cùng biết điều này.

“Thà làm còn hơn,” bà nói. Cũng là điều tôi nghĩ.

“Thôi được,” tôi nói. “Vâng.”

Bà chồm người tới. “Có thể tôi kiếm được cho cô gì đó,” bà nói. Bởi tôi

đã ngoan. “Một thứ cô muốn,” bà thêm, gần như phỉnh nịnh.

“Là gì?” tôi nói. Tôi không thể nghĩ ra cái gì mình thật sự muốn mà bà

sẽ chịu, hay có khả năng cho tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.