CHUYỆN NGƯỜI TÙY NỮ - Trang 215

“Đừng hòng nói bả cái gì.” Chị vục bàn tay to lớn vào, chọn lấy một, chìa
cho tôi. “Giờ cô đừng có đi đốt lung tung cái gì đấy,” chị nói. “Nhất là mấy
cái rèm trong phòng. Cái phòng đủ nực lắm rồi.”

“Không đâu,” tôi nói. “Tôi xin làm việc khác.”

Chị không hạ cố hỏi là chuyện gì. “Cô có nhai nó cũng mặc,” chị nói.

“Bả bảo cho cô một que, thì tôi cho một que, có thế.”

Chị quay đi ngồi lại vào bàn. Rồi chị nhặt một viên đá lên bỏ tọt vào

mồm. Một cử chỉ khá lạ lùng ở chị. Tôi chưa bao giờ thấy chị tắc lẻm trong
khi làm việc. “Cô ăn một viên cũng được,” chị nói. “Khốn nạn, bắt đội mấy
cái vỏ gối kia trên đầu, giời đất này.”

Tôi sửng sốt: chị không có thói quen mời mọc tôi cái gì bao giờ, có lẽ

chị nghĩ nếu tôi đã được cất nhắc lên đủ để được cấp que diêm, chị cũng có
thể làm cử chỉ đẹp chăng.

Có phải, đánh đùng; một cái, tôi đã gia nhập lớp người cần ve vuốt?

“Cảm ơn chị,” tôi nói. Tôi cẩn thận chuyển que diêm vào ống tay kéo

khóa cạnh điếu xì gà, để không bị ướt, và lấy một viên. “Củ cải đẹp nhỉ,” tôi
nói, đáp lại món quà của chị, do chị tự ý ban cho.

“Tôi thích cái gì ra cái nấy, có thế,” chị nói, lại chàu bạu như thường.

“Khác đi chả còn nghĩa gì.”

Tôi ra ngoài sảnh, lên lầu, chân hấp tấp. Trong tấm gương đứng lồi tôi

tạt ngang, cái bóng đỏ ở rìa trường nhìn thấy, một hồn ma bằng khói đỏ.
Đầu tôi cũng mụ đi vì khói, chưa chi đã nếm thấy trong miệng, nhấn chìm
xuống phổi, khiến cả người ngập trong hơi thở dài thô bỉ nồng hương quế,
rồi là con sốc khi chất nicotin ập vào huyết quản.

Sau từng ấy năm tôi có thể phát nôn. Như thế cũng không lạ. Nhưng

ngay cả thế tôi cũng hồ hởi đón chào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.