CHUYỆN NGƯỜI TÙY NỮ - Trang 217

những từ không tồn tại, nào smurt nào crup, và cười khúc kha khúc khích.
Đôi khi ông bật cái đài sóng ngắn, bày ra cho tôi một hai phút Đài Hoa Kỳ
tự do, chỉ để tôi thấy ông làm được. Rồi ông lại tắt đi. Lũ Cuba chết tiệt,
ông nói. Sủa bậy sủa bạ về nhà trẻ toàn dân.

Đôi khi, chơi đã xong, ông ngồi trên sàn bên ghế tôi, cầm tay tôi. Đầu

ông thấp hơn tôi chút, để ngước nhìn tôi từ góc độ như đứa trẻ nhìn lên.
Chắc ông lấy đó làm vui, cái màn quy phục giả đò ấy.

Ông ta ở tít trên cao, Ofglen cho biết. Ông ta ở đỉnh, đỉnh của đỉnh ấy.

Những lúc này thật khó hình dung điều đó.

Thi thoảng tôi thử đặt mình vào vị trí ông. Đó là một chiến thuật chủ

động, để đoán trước ông có thể chịu tác động mà cư xử với tôi thế nào. Phải
khó khăn lắm mới tin được tôi có quyền lực với ông, kiểu gì đi nữa, nhưng
đúng là thế; dù là thứ quyền lực rất mập mờ. Thảng hoặc tôi nghĩ thấy được
mình, dù khá mờ mịt, bằng con mắt có lẽ như ông thấy. Có những điều ông
muốn chứng tỏ, những món quà muốn ban phát, những phụng sự muốn
trao, những âu yếm muốn đánh thức.

Ông ta muốn, vậy đấy. Nhất là chiêu vài cốc vào.

Đôi khi ông thành ra kèo nhèo, lúc khác ưa triết lý; muốn giải thích sự

tình, biện minh cho bản thân, rối quá chẳng hạn.

Không chỉ đàn bà mới gặp vấn đề ngày ấy, ông nói, vấn đề lớn hơn nữa

là của đàn ông. Họ không còn gì cả.

Không còn gì ư? Tôi hỏi. Nhưng họ đã có...

Họ không có gì làm, ông nói.

Họ có thể đi kiếm tiền, tôi nói, có phần hỗn xược. Lúc này tôi không

thấy sợ ông. Khó mà sợ một người đàn ông đang ngồi ngắm mình xoa sữa
dưỡng da. Cái tình trạng không biết sợ này thật nguy hiểm.

Thế không đủ, ông nói. Cái đó trừu tượng quá. Tôi muốn nói họ không

có gì làm với đàn bà nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.