CHUYỆN NGƯỜI TÙY NỮ - Trang 230

nấy, tử mụn ghẻ trở đi. Nhưng không ai đòi các cô yêu hắn. Các cô sẽ hiểu
ra sớm thôi. Chỉ việc thi hành bổn phận trong yên lặng. Khi nào nghi ngại,
khi nằm bẹp trên giường, còn có thể nhìn lên trần cao. Ai biết sẽ thấy được
gì, tít trên ấy? Vòng hoa tang lễ và các thiên thần, chòm sao bằng bụi, tinh
vân hoặc chẳng tinh vân, những hình đố bỏ quên của nhện. Bao giờ củng có
thứ cho đầu óc ham học hỏi.

Có chuyện gì thế, cm ỵêu? chuyện cười đã cũ.

Không, vì sao?

Em vừa cử động.

Đừng cử động, thế thôi.

Chúng ta nhằm đến, dì Lydia bảo, là tinh thần đồng đội giữa đàn bà với
nhau. Tất cả chúng ta phải đoàn kết lại.

Đồng đội cái mẹc, Moira nói qua cái lỗ tường ngăn. Nói hay éo chịu được,
dì Lydia, như người ta thường bảo. Cậu cá bao nhiêu mụ ta bắt Janine quỳ
trên sàn? Chứ cậu nghĩ họ làm gì trong cái văn phòng đó? Mình cuộc cái đồ
teo quắt héo khô của mụ đã được cô ả làm cái trò...

Moira! tôi nói.

Moira gì mà Moira? cô thì thào. Chính cậu cũng đã nghĩ thế, cậu biết mà.

Nói năng thế chẳng hay gì đâu, tôi nói, nhưng cũng phải cô nín cười.
Nhưng tôi vẫn tự dối mình, lúc ấy, rằng phải cố nqà giữ gì đó đại khái như
phẩm giá.

Cậu lúc nào cũng là đồ nhu nhược, Moira nói, nhưng đầy âu yém. Có hay
nhiều là khác. Có đấy.

Và cô nói đúng, giờ tôi đã hiểu, khi quỳ trên nền đất cứng dội mạnh vào
giác quan, lắng nghe buổi lễ lê thê. Có gì đó đầy sức mạnh trong những lời
tục tĩu thì thào, nhằm vào kẻ mạnh. Có gì đó vui tưoi, hư đôn, ẩn mật, cấm
đoán, kích động run người. Cũng như một câu phù phép. Nó châm cho họ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.