CHUYỆN NGƯỜI TÙY NỮ - Trang 231

xì hơi, hạ họ xuống mặt bằng chung có thế đối phó được. Trên tường vôi
ngăn vệ sinh một kẻ vô danh đã vạch lên: Dì Lvdia bú. Đấy là lá c̣ dựng trên
ngọn đồi đương kỳ khởi loạn. Nội nghĩ về dì Lydia làm chuyện đó cũng đủ
hởi lòng rồi.

Thế nên tôi mường tượng ra đám Thiên sứ và những cô dâu trắng toát mệt
lử kia, trong tiếng hổn hển huy hoàng và mồ hôi dốc ra như tắm, những
cuộc đụng độ rậm lông ẩm ướt; hoặc hay hơn nữa, nhũng thất bại ê chề, con
cu như củ cà rốt ba tuần tuổi, khổ sở mò mầm trên da thịt lạnh trơ trơ như
cá chưa nấu.

Trên đường ra khi buổi lễ rốt cuộc cũng xong, Ofglen thì thầm bằng cái
giọng nhẹ và sắc ngọt lệ thường: “Chúng tôi biết cô vẫn gặp riêng ông ta.”

“Ai?” tôi nói, cố cường ỷ muốn nhìn sang cô. Tôi biết là ai.

“Chủ soái nhà cô,” cô nói. “Chúng tôi biết đã lâu rồi.” Tôi hỏi làm sao cô
biết.

“Chúng tôi biết, thế thôi,” cô nói. “Ông ta muốn gì? Bạo dâm, khổ dâm?”

Không dễ giải thích cho cô ông ta muốn gì, bởi chính tôi vẫn chưa gọi được
tên nó. Làm sao kể lại chuyện đã thực sự xảy ra? Cô sẽ cười, là nhẹ nhất.
Nói thế này đơn giản hơn, “Đại khái thế.” Ít ra nghe có phẩm cách của kẻ bị
cuỡng ép.

Cô ngẫm nghĩ chuyện này. “Cô ắt phải ngạc nhiên,” cô nói, “nếu biết có
bao nhiêu kẻ ưa chuyện đó.”

“Không làm thế nào được,” tôi nói. “Tôi không thể bảo không muốn đi.”
Cái đó cô phải biết chứ.

Chúng tôi đã ra đến hè đường và nói chuyện không còn an toàn nữa, những
người khác quá gần mà đám đông rì rầm che chở không còn. Chúng tôi yên
lặng đi, tụt lại đằng sau, tói khi cô xét thấy có thể nói, “Tất nhiên là không
thể. Nhưng hãy tìm hiểu rồi kể cho chúng tôi.”

“Tìm hiểu gì?” tôi nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.