CHUYỆN NGƯỜI TÙY NỮ - Trang 234

và chúng tôi nhảy khỏi xe mà chạy. Một túp lều, để trốn, một cái thuyền,
không biết chúng tôi đã cầu gì nữa. Anh đã bảo mấy tấm hộ chiếu hoàn hảo
kín kẽ lắm rồi, và chúng tôi chẳng có mấy thời gian chuẩn bị. Có thể anh
cũng đã có chuẩn bị, có một thứ bản đồ trong đầu. Còn tôi, tôi chỉ việc
chạy: chạy cho xa, càng xa càng tốt.

Tôi không muốn kể chuvện này.

Tôi đâu nhất thiết phải kể ra. Tôi không phải kể bất cứ chuyện gì, cho mình
hay ai ai khác. Tôi có thể ngồi nguyên đây, bình lặng. Có thể rút lui. Có
quyền lùi sâu vào trong, lặn sâu xuống đáy, họ không bao giờ kiếm được ra.

Nolite te bastardes carborundorum. Có ích cho cô ta biết mấy.

Đấu tranh làm gì?

Chang ăn thua gì đâu.

Yêu ấy à? Chủ soái đã nói.

Cái này hay hơn. Cái này ít ra tôi cũng rành. Thì ta sẽ nói về nó.

Thời khắc đổ, tôi đã trả lời. Rơi vào đó, tát cả chúng ta hồi ấy, dù bằng cách
nào. Làm sao ông ta có thể coi nhẹ nó như thế? Lại còn cười khẩy. Như thể
chúng tôi đeo lấy thứ thật là nhỏ nhặt, món trang sức vặt, ý thích vẩn vơ.
Thực tình, ngược lại, chuyện đó rất khó khăn. Đó là điều chủ chốt, là con
đường qua đó người ta hiểu chính mình; nếu chưa bao giờ, không bao giờ
gặp nó, người ta sẽ chỉ là một quái thai, sinh vật ngoài vũ trụ. Ai cũng biét
điều này.

Đổ, chúng ta nói thế; tôi đổ anh ấy. Đổ, rụng, rơi, sa, ngã. Chúng ta là
những đàn bà sa ngã. Chúng ta tin vào nó, vào vận động hướng đất này:
đáng yêu biết bao, như là bay, mà lại đáng sợ biết mấy, cực đoan, hão huyền
biết mấy. Chúa là tình yêu, xưa họ tửng nói vậy, nhưng chúng ta đã đảo
ngược lại, và tình yêu, cũng như cực lạc, chỉ vươn tay là chạm tới. Yêu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.