CHUYỆN NGƯỜI TÙY NỮ - Trang 292

Ban đầu tôi không đáp, bởi chưa luận ra cô muốn nói gì. Có thể nghĩa là
nhớ lấy sự bất công và tàn khốc của chính thể này. Nêu vậy tôi nên nói
phải. Hoặc có thổ là ngược lại, cô nói chúng tôi cần nhớ tuân thủ điều răn
bảo và không rước lấy phiền hà, bằng không sẽ bị trừng trị thích đáng. Nêu
ý cô thế, tôi cần nói sáng danh. Giọng cô trơn tuột, không âm sắc, không
manh mối.

Tôi đánh liều. “Phải,” tôi nói.

Không có lời đáp lại, dù tôi nhận thấy ánh trắng rung rinh trong khóe mắt,
như là cô liếc nhanh sang.

Một lúc sau chúng tôi quay lại, bắt đầu con đường lẵng đẵng trở về, so bước
chân theo quy cách, để tỏ ra đồng nhất.

Tôi nghĩ có lẽ nên đợi trước khi đi xa hơn. Giờ vẫn chưa tới lúc gạn hỏi,
thẩm tra. Tôi cần bỏ ra một tuần, hai tuần, có khi lâu hơn, quan sát cô cấn
trọng, nghe chừng giọng điệu cô, những lời sơ ý, như Ofglen nghe tôi trước
kia. Giờ Ofglen đi rồi tôi cảnh giác trở lại, thói uể oải tan biến, cơ thể không
còn phục vụ cho lạc thú nữa mà đánh hơi trong đó hiểm nghèo. Tôi không
được hấp tấp, không được liều nếu không cần thiết. Nhung tôi phải biết. Tôi
kiềm chế được qua chốt cuối cùng và chỉ còn vài dãy nữa, nhưng rồi không
tự chủ nổi.

“Tôi không biết rõ Ofglen lắm,” tôi nói. “Ỷ tôi là cô lúc trước.”

“Thế à?”cô đáp. Cô đã mở miệng trả lời, dù che chắn cỡ nào, điều đó làm
tôi mạnh dạn.

“Tôi mới gặp cô ấy từ tháng Năm,” tôi nói. Tôi cảm thấy được da mình
nóng hửng, tim đập rộn lên. Chuyện nàv có phần khó nhằn. Thứ nhất, đấy
là nói dối. Rỏi thì làm sao từ đó tới được cái từ cốt tử tiếp theo? “Khoảng
mùng một tháng Năm, tôi nhớ vậy. Ngày xưa hay gọi là May Day.”

“Thật à?” cô nói, nhẹ không, dửng dưng, hăm dọa. “Tôi không nhớ có chữ
đó. Cô nhớ được thật là ngạc nhiên đấy. Cô nên bỏ công cố gắng...” cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.