CHUYỆN NGƯỜI TÙY NỮ - Trang 290

44

Mọi thứ đã về như thường.

Cái này sao gọi là thường? Nhưng so với hồi sáng, như thế là rất thường.

Bữa trưa có bánh kẹp pho mát, bằng bánh mì nâu, một cốc sữa, cần tây cắt
đoạn, lê đóng hộp. Bữa trưa cơm hộp ở trường. Tôi ăn bằng sạch, không hối
hả, mà nếm náp từng thứ một, các mùi vị dậy lên trên lưỡi. Bây giờ thì đi
mua sắm, như mọi khi. Tôi trông ngóng nữa là khác. Thói tục thường ngày
trong chừng mực nào đó khá vỗ về.

Tôi ra cửa sau, theo lối xe vào. Nick đang rửa xe, mũ lệch một bên. Anh
không nhìn tôi. Chúng tôi tránh nhìn nhau, hồi này. Nếu không chắc chắn sẽ
để lộ, dù ngay đầy giữa khoảng trống, không ai nhìn vào.

Tôi tới góc đường chờ Ofglen. Hôm nay cô đến muộn. Cuối cùng tôi cũng
thấy cô, hình thù bằng vải đỏ trắng, như cánh diều, bước đều đặn như chúng
tôi đều đã học. Tôi nhìn cô, ban đầu không nhận thấy gì. Rồi, khi cô đen
gần hơn, tôi nghĩ hình như cô có gì không ổn. Hình dáng cô không ổn. Cô
biến đổi, theo một cách không gọi dưọc tên; cô không bị thương, không đi
cà nhắc. Trông như cô đã thu nhỏ lại.

Rồi khi tới gần hơn tôi hiểu đó là gì. Cô ta không phải Ofglcn. Cô ta cũng
cao bằng, nhung gầy hon, và mặt cô vàng hơn, không hồng hào. Cô ta đến
chỗ tôi, dừng lại.

“Chúc phúc cho hoa trái,” cô nói. Nghiêm nghị và chính đính.

“Cầu Người ban xuất sanh,” tôi đáp. Tôi cô không tỏ ra ngạc nhiên.

“Chắc cô là Offred,” cô nói. Tôi nói phải, và chúng tôi bắt đầu đi.

Giờ sao đây, tôi nghĩ. Đầu tôi quay cuồng, chẳng phải điềm lành, cô đã ra
sao, làm sao biết dipc085 mà không tỏ ra bận tâm quá đáng? Ngưài ta
không mong đợi chúng tôi kết tình hữu ái, lòng trung thành. Tôi cô nhớ
xem Ofglen còn bao lâu mới hết nhiệm kỳ hiện tại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.