CHUYỆN NGƯỜI TÙY NỮ - Trang 289

trên nền khăn trắng. Cô đang mỉm cười, một búp cười tuoi tắn. Mắt cô đã
lạc thần.

“Hế lô,” cô nói. “Các cậu khỏe há?” Cô nắm gì đó, rất chặt, trong tay phải.
Một búi tóc vàng. Cô cất tiếng cười khúc khích.

“Janine,” tôi nói. Nhưng cô đã buông xuôi, toàn bộ, cô đang rơi tự do, cô đã
thoái lui.

“Chúc ngày tốt lành nhe,” cô nói, và bỏ lại chúng tôi, đi ra cổng.

Tôi nhìn theo cô. Thoát ra quá dễ, tôi nghĩ vậy. Tôi còn không động lòng
thương, mà lẽ ra phải thế. Tôi nối giận. Tôi không tự hào về chuyện này,
hay bất cứ chuyện gì hôm nay. Ồ nhưng, đấy là điều chính yếu.

Tay tôi ấm mùi hắc ín. Tôi muốn về lại ngôi nhà kia lên thẳng phòng tắm
mà chà mà xát, lấy cả đá kỳ và xà phòng thô, tẩy bằng sạch cái mùi này
khỏi da. Cái mùi làm tôi muốn ọe.

Nhưng tôi còn đói nữa. Thật gớm guốc, nhưng sự thực là thế. Cái chết làm
tôi đói. Có thể vì tôi đã bị dốc cạn, hoặc có thể bằng cách này cơ thổ tôi
chứng thực rằng nó còn sống, tiếp tục lặp lại lời cầu nguyện đưa nôi: tôi
sống, tôi sống
. Tôi, vẫn còn, sống.

Tôi muốn lên giường, làm tình, lập tức.

Tôi nghĩ đến từ ngon miệng.

Tôi có thể nuốt trôi cả một con voi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.