CHUYỆN NGƯỜI TÙY NỮ - Trang 299

diêm không cháy, thì thôi. Nhưng nếu cháy, ít nhất cũng có sự kiện, có thứ
dấu hiệu ghi nhớ ngày tôi đi. Chỉ có ít lửa, dập tắt rất dễ. Trong lúc đợi có
thế hun khói cho nghẹt thở.

Có thể xé ga giường thành từng dải và tét thành một loại dây thùng mà buộc
một đầu vào chân giường liều phá cửa. Bằng kính không vỡ.

Có thể đi tìm Chủ soái, quỳ sụp xuống sàn, tóc xổ tung ra, như người ta nói,
ôm chầm lấy gối ông, thú tội, nức nở, vật nài. Nolite te bastardes
carborundorum
, tôi sẽ nói. Không phải là cầu nguyện. Tôi mường tượng
đôi giày ông, đen, sáng bóng, không xuyên thấu nối, ủ ấp toan tính riêng
mình.

Bằng không nữa có thể tròng đầu vào vòng ga giường, mắc vào móc tủ, lao
người ra trước, thắt cho chết ngạt.

Có thế nấp sau cửa, đợi bà ta tới, tập tễnh qua hành lang, cùng với bất cứ
bản án, tội hình, trừng phạt nào, nhảy xổ vào bà, đánh gục bà, đá vào đàu bà
mạnh và chính xác. Giải phóng bà khỏi nỗi đày ải, cả tôi nữa. Giải phóng bà
khỏi nỗi đày ải cả đôi.

Sẽ vớt vát được thời giờ.

Có thể bình thản đi xuống lầu qua cửa trước ra đường cái, cố làm như biết
rõ mình đi đâu, để xcm đi xa được tới đâu. Màu đỏ quá ư nổi bật.

Có thể lên phòng Nick, bôn trên ga ra, như đã làm lúc trước. Có thể băn
khoăn không biết anh có để mình vào, có cho mình nương náu. Bởi giờ là
lúc thực cần.

Tôi bâng quơ mà nghĩ những điều này. Mọi khả năng có vẻ đều xấp xỉ
nhau. Chẳng cái nào có giá hơn cái nào. Đuối nhược đã về đây, trong thân
tôi, ngấm cẳng chân và mí mắt. Đó là tình trạng rốt cuộc người ta sẽ rơi
vào. Đức tin cũng chỉ là chữ, thêu bằng chỉ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.