CHUYỆN NGƯỜI TÙY NỮ - Trang 42

Tôi nhìn cái miệng cười màu đỏ lẻ loi. Màu đỏ ấy cũng là màu đỏ hoa

uất kim hương trong vườn Serena Joy, gần đế hoa nơi bắt đầu lành lại. Cùng
một màu đỏ nhưng không mối liên quan, uất kim hương không làm bằng
máu, miệng cười đỏ không phải là hoa, cả hai không lý giải gì cho cái còn
lại. Không thể vì hoa mà phủ nhận kẻ treo cổ, hay ngược lại. Mỗi vật đều có
lý tồn tại riêng, và đều tồn tại đó. Và qua một rừng đầy những vật có lý như
vậy tôi phải chọn lối mình, từng ngày, qua từng lối. Tôi bỏ rất nhiều sức cho
những phân biệt đó. Tôi cần chúng. Tôi cần phải rạch ròi, trong tâm não.

Tôi cảm thấy còn run rẩy chạy qua người đàn bà bên cạnh. Cô ta khóc

chăng? Như thế giúp cô ta tỏ vẻ ở chỗ nào được chứ? Tôi không thể trả giá
để tìm hiểu được. Tay tôi đây đang siết chặt quai giỏ, tôi thấy thế, tôi sẽ
không để lộ gì.

Bình thường, dì Lydia bảo, là những gì cô quen thấy xảy ra. Lúc này có

thể cô nghĩ nó chưa bình thường, nhưng sau một thời gian sẽ khác. Nó sẽ
trở thành bình thường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.