CHUYỆN NGƯỜI TÙY NỮ - Trang 76

nhóm sau lâu hơn. Nhóm cuối không bỏ cuộc. Chúng thà mổ đến chết còn
hơn dừng lại. Ai biết được thế nào là hơn?

Tôi ước mình có một quả bóng lợn.

Tôi ngả người nằm xuống tấm thảm bện. Các cô có thể tập lúc nào cũng

được, dì Lydia bảo. Vài lần một ngày, xen giữa các việc khác. Hai tay trên
hông, gối gập lại, nhấc hông lên, xương sống đẩy xuống. Ôm gối đu dậy.
Làm lại. Hít vào đếm đến năm, nén hơi, thở ra. Chúng tôi tập ở nơi xưa là
phòng

Gia chánh, đã dọn sạch máy khâu và máy giặt sấy; ðồng loạt, lưng đặt

trên chiếu tatami hẹp, cát xét đang bật, Les Sylphides. Tôi còn nghe thấy lúc
này, trong đầu, giữa lúc nhỏm lên, gập người, hít thả. Sau đôi mắt nhắm
từng vũ công trắng mảnh mai loang loáng lướt đi giữa đám cây, uyển
chuyển, chân chấp chới như cánh những con chim bị tóm chặt.

Các buổi chiều chúng tôi nằm trên giường khoảng một tiếng trong nhà

thể chất, từ ba đến bốn giờ. Họ bảo đấy là giờ nghỉ ngơi suy niệm. Hồi đó
tôi nghĩ chỉ vì chính họ cũng muốn giải thoát ít lâu, khỏi phải dạy dỗ, và tôi
biết các dì ngoài phiên trực đi tới phòng giáo viên làm cốc cà phê, hoặc cái
gì đó mệnh danh là cà phê. Nhưng giờ tôi nghĩ cả khoảng nghỉ ngơi cũng là
luyện tập. Cho chúng tôi cơ hội làm quen với thời gian trống.

Giờ chợp mắt, dì Lydia gọi thế, bẽn lẽn như thường.

Lạ lùng là chúng tôi lại cần giờ nghỉ. Rất nhiều người thiếp ngủ. Ở đó

chúng tôi rất mệt, hầu như lúc nào cũng thé. Có bị chuốc một thứ thuốc viên
hay thuốc nước, tôi đoán vậy, bỏ vào thức ăn, để chúng tôi bình tâm. Cũng
có thế không. Có thể do chính nơi này. Sau cú sốc ban đầu, sau khi đã thích
nghi, tốt hơn nên giữ trạng thái bán tỉnh bán mê. Có thể tự nhủ mình chỉ
đang bảo tồn sức lực.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.