CHUYỆN NHÀ QUÊ - Trang 50

xong bài thơ tỏ tình với cô gái nó vừa phẫu thuật thành công, cả nhà
đang xem đoạn kết vở kịch gì đó tôi không nhớ tên nữa, chỉ nhớ đến
đoạn thằng đói rách đã cưới con gái tôi và lên ngôi hoàng đế.

Tôi bị đẩy lên xe bịt bùng, vợ tôi hét lên một tiếng rợn người, ngã

lăn quay dưới chân mấy viên cảnh sát. Tôi ôm mặt cúi đầu, cố gắng
không nói gì không làm gì không nghĩ gì.

Xe chạy, tiếng xốc nặng và trầm, không cách gì không nghĩ được. Có

thể án chung thân, có thể án tử hình.

Thế là hết…ối tôi ơi!
Giá tôi được chết ba ngày sau khi cắn đứt sáu chiếc cúc áo của nàng,

sao tôi không chết mà chỉ bị thương thôi nhỉ. Chết lúc đó thật tuyệt vời,
bởi vì một tháng sau nàng cũng chết vì một trận bom khác cách suối
Mil, chỗ tôi ở, không đầy mười tám cây số đường rừng.

Thật ra tất cả những giấc mơ tôi gặp nàng đều phù phiếm, kể từ đây

có thể tôi được gặp nàng thật, chỉ sợ linh hồn những cái chết khác thời
sẽ không được gặp nhau.

Thằng Bốn bỗng hiện ra trước mắt tôi, hắn báo đã xử lý thành công

tốt đẹp việc chia chác hai trăm mộ liệt sĩ cho một ngàn mộ giả. Chỉ có
một liệt sĩ gái thôi anh ạ, hắn nói. - Sao biết, tôi nói. - À, một chiếc lược
đuya ra và năm chiếc cúc màu đỏ. Chỉ con gái mới xài cúc màu ỏn ẻn
vậy thôi, hắn nói và cườì sằng sặc.

Tôi xốc ngược cổ áo thằng Bốn lên, nói mộ ấy ở đâu. Hắn lại cười

sằng sặc, nói chia chác tùm lum, biết chỗ nào nữa anh…

Thế là hết.
Không còn cách gì có thể gặp nàng nữa, nàng đã bị chia năm xẻ bảy,

linh hồn nàng đã bị đày đi ba chốn bốn nơi. Cái mặt thằng Bốn đang
cười sằng sặc bỗng phồng to như cái mâm bỗng dúm lại như cái đít bát
lại bỗng phồng to như cái mâm.

Đồ chó đẻ!
Tôi gầm lên và sực tỉnh.
Viên trung sĩ cảnh sát hơi ngạc nhiên, nói anh chửi ai thế. Tôi bíu

vào thành xe thở dốc, cố gắng thật bình tĩnh, nói à không, tôi chửi tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.