CHUYỆN NHÀ QUÊ - Trang 8

đạo.

Thằng Tụy cười, nói tao dưới một người trên muôn vạn người, khác gì

phó đoàn, thằng phó đoàn lơ mơ tao cách chức, khe khe khe .

Năm 1985 đoàn văn công vào diễn cho xí nghiệp đông lạnh, ông giám

đốc phấn khởi lắm, nói tặng anh em đoàn văn công tỉnh rẻo đất của xí
nghiệp làm quà. Đó là rẻo đất thừa, bùn lầy, rác rưởi nằm ngoài khuôn viên
xí nghiệp, ông cho ai trong xí nghiệp cũng chẳng lấy, nên cho đoàn văn
công.

Mọi người ra nhìn rẻo đất chừng vài ngàn mét ai cũng ngán ngẩm, bỉu

môi không lấy. Thằng Tụy nói mọi người không lấy tui lấy, tui làm mấy ao
nuôi cá chơi.

Thằng Tụy lấy xong bỏ đấy cả chục năm chẳng làm gì, đụng đến ngày

thị xã lên thành phố, quy hoạch thay đổi, giá đất lên ầm ầm, mấy ngàn mét
đất của thằng Tụy thành tiền tỉ, nó lại khéo mua đi bán lại đất đai, chỉ vài
năm sau nó thành tỉ phú, tiền nhiều như quân Nguyên. Nó mặc nhiên thành
ông lớn trong tỉnh, gặp nó ai ai cũng một anh hai anh, tuyệt không ai dám
gọi nó bằng thằng.

Nó thường nhậu nhẹt đàm đạo với các quan chức trong tỉnh, hễ nó nói

câu gì cũng được khen giỏi, có đầu óc, tầm chiến lược gia, nghe ù tai.

Bây giờ nó là nhạc sĩ Tinh Tuý, nổi tiếng khắp tỉnh, bài hát thì chẳng ai

nhớ nhưng tên nó cứ nổi như cồn.

Mình nghĩ mãi không ra làm sao một lúc nó có thể làm được món nghệ

thuật cao sang kia, trong khi một nốt nhạc bẻ đôi cũng không biết.

Hồi lớp ba, cô giáo tập bài Giải phóng miền Nam, hát đi hát lại cả trăm

lần, ai cũng thuộc, cô giáo gọi nó đứng lên hát. Bài hát như mắc ngang
họng, nó cố khạc ra: Giải phóng miền Nam, chúng ta cùng quyết quyết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.