CHUYẾN PHIÊU LƯU KỲ DIỆU CỦA EDWARD TULANE - Trang 37

Con chó nhỏ gầm gừ sâu trong cổ họng rồi lại nhả Edward ra mà nhìn vào
mắt chú. Edward giương mắt nhìn lại.

“Ê, biến ra khỏi đây, con chó kia!” Đó là Ernesst, vua của rác rưởi và bởi
thế là vua thế giới.

Con chó lôi cắn chiếc váy hồng của Edward rồi hộc tốc chạy.

“Của tao, của tao, tất cả rác rưởi là của tao!” lão Ernest gào lên. “Mày quay
lại đây!”

Nhưng con chó nhỏ không chịu dừng lại.

Mặt trời tỏa sáng và Edward cảm thấy vô cùng hứng khởi. Ai đó từng biết
chú trước đây liệu có thể nghĩ được rằng giờ này chú đang cực kỳ vui
sướng dù người bám đầy rác, mặc váy, bị ngoạm trong cái mõm nhễu dãi
của một con chó và bị một lão điên đuổi theo?

Nhưng chú đang vui sướng.

Con chó chạy liên tục cho đến khi tới một đường xe lửa. Nó chạy qua
đường ray, và kia, dưới một tán cây xõa xượi, giữa một vòng cây bụi,
Edward bị thả xuống trước đôi chân to tướng.

Con chó bắt đầu sủa.

Edward nhìn lên và thấy đôi chân gắn với thân hình khổng lồ của một
người đàn ông có bộ râu dài sẫm màu.

“Cái gì đây hở, Lucy?” người đàn ông cất tiếng.

Anh cúi xuống nhặt Edward lên. Anh nắm chặt ngang lưng chú. “Lucy,”
người đàn ông nói, “tao biết mày khoái bánh thịt thỏ cỡ nào mà.”

Lucy sủa vang.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.