“Rồi rồi, tao biết. Bánh thịt thỏ quả là một món sáng giá, một trong những
thú vui cho sự tồn tại của chúng ta.”
Lucy bật lên một tiếng huýt hoan hỉ.
“Và thứ chúng ta có ở đây, thứ mà mày đã thật ngoan ngoãn mang đến cho
tao, rõ là một con thỏ thật đấy, nhưng vị đầu bếp chắc phải khốn đốn lắm
nếu muốn lôi chú ta ra mà làm món bánh thỏ.”
Lucy rên lên ư ử.
“Con thỏ này làm bằng sứ, cưng ạ.” Người đàn ông giơ Edward lại gần
mình hơn. Họ nhìn vào mắt nhau.
“Chú mày được làm bằng sứ, phải không, Malone?” Anh hào hứng lắc lắc
Edward. “Chú mày là đồ chơi của đứa nhóc nào đó, tao nói có đúng không
nào? Và mày đã bị lấy đi, bằng một cách nào đó, khỏi bàn tay đứa trẻ yêu
quý mày.”
Edward cảm thấy, một lần nữa, một nỗi đau đớn sắc lạnh trong lồng ngực.
Chú nghĩ về Abilene. Chú như nhìn thấy con đường dẫn tới ngôi nhà trên
phố Ai Cập. Chú thấy đám bụi hắt lên và Abilene đang chạy về phía chú.
Phải, Abilene đã yêu thương chú.
“Bởi thế, Malone à,” người đàn ông nói. Anh hắng giọng, “Chú mày đi lạc.
Đó là tao đoán thế. Lucy và tao cũng đi lạc đấy.”
Khi nghe thấy tên mình, Lucy lại bật lên một tiếng huýt.
“Có thể chú mày cũng khoái được đi lạc cùng bọn tao,” người đàn ông nói
tiếp. “Tao thấy dễ chịu hơn khi bị lạc cùng những kẻ khác. Tên tao là Bull.
Lucy, chắc mày cũng đoán ra rồi, là cô bạn chó của tao. Chú mày có thích
tham gia cùng không nào?”