CHUYẾN PHIÊU LƯU KỲ DIỆU CỦA EDWARD TULANE - Trang 75

Lucius lại thở dài lần nữa. Ông đứng dậy khỏi chiếc ghế dài, bước tới cái
giá đặt Edward và nhấc chú xuống, giữ lấy để Bryce có thể nhìn thấy chú.

“Này, Jangles,” Bryce nói. “Anh bạn trông bảnh đấy. Lần cuối tôi nhìn thấy
anh bạn, trông anh bạn khủng khiếp lắm, đầu anh bạn bị vỡ nát ra và…”

“Cậu ta đã được gắn lại,” Lucius đế lời, “như tôi đã hứa về cậu ta.”

Bryce gật đầu. Cậu quẹt tay ngang mũi.

“Cháu bế nó được không?” cậu hỏi.

“Không,” Lucius đáp.

Bryce lại gật đầu.

“Nói tạm biệt cậu ta đi,” Lucius Clarke tiếp tục. “Cậu ta đã được sửa. Cậu
ta đã được cứu. Giờ thì cậu phải nói lời chia tay cậu ta thôi.”

“Tạm biệt,” Bryce nói.

Đừng đi, Edward nghĩ. Tôi không thể nào chịu đựng nổi nếu cậu bỏ đi.

“Và giờ cậu phải đi,” Lucius Clarke nói.

“Vâng, thưa ông,” Bryce đáp. Nhưng cậu bé đứng im không nhúc nhích
nhìn Edward.

“Đi đi,” Lucius Clarke giục, “đi.”

Làm ơn, Edward nghĩ, đừng đi.

Bryce quay người. Cậu bước qua cánh cửa của tiệm sửa búp bê. Cửa đóng
lại. Cái chuông kêu leng keng.

Và Edward chỉ còn lại một mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.