“Bố con ông đang tìm kiếm một điều đặc biệt phải không?” Lucius Clarke
lên tiếng hỏi họ.
“Vâng ạ,” cô bé đáp. “Cháu đang tìm một người bạn.”
Người cha đặt cô bé lên vai và họ chậm rãi bước quanh cửa hàng. Cô bé
ngắm nghía từng con búp bê thật kỹ. Cô bé nhìn thẳng vào mắt Edward. Cô
gật đầu với chú.
“Con quyết định rồi chứ, Natalie?” cha cô hỏi.
“Vâng,” cô bé đáp, “Con muốn em búp bê đội mũ bé sơ sinh.”
“Ồ,” Lucius Clarke cất tiếng, “cháu có biết là cô búp bê đó đã cổ xưa lắm
rồi không. Cô ấy là một cổ vật đấy.”
“Em ấy cần cháu,” Natalie nói vẻ chắc chắn.
Bên cạnh Edward, cô búp bê cổ thở phào. Cô có vẻ như ngồi thẳng lưng
hơn. Lucius bước tới, nhấc cô ra khỏi giá và chuyển cho Natalie. Và khi họ
đi, khi người cha mở cánh cửa cho con gái và cô búp bê cổ, một luồng ánh
nắng ban mai rực rỡ ùa vào trong, và Edward nghe thấy khá rõ, tiếng của cô
búp bê cổ, như cô vẫn còn ngồi ngay cạnh chú.
“Hãy mở rộng trái tim,” cô khẽ khàng nói. “Ai đó sẽ tới. Ai đó sẽ tới vì
anh. Nhưng trước hết anh phải mở rộng trái tim mình đã.”
Cánh cửa khép lại. Ánh sáng mặt trời biến mất.
Ai đó sẽ tới.
Trái tim Edward nhảy múa. Chú nghĩ, lần đầu tiên trong suốt cả một thời
gian dài, về ngôi nhà trên phố Ai Cập, về Abilene khi lên giây chiếc đồng
hồ và cúi xuống, đặt nó lên đùi chú, khẽ nói: Chị sẽ về nhà với em.