CHUYẾN PHIÊU LƯU MỚI - Trang 114

Sau khi đi một đoạn đường dài, Julian đột nhiên đứng lại. “Chuyện gì

vậy?” Dick hỏi sau lưng cậu. “Em hy vọng không phải lại sập trần đấy
chứ?”

“Không, nhưng anh nghĩ là mình đã đến cuối đường hầm rồi!” Julian

nói, không giấu nổi xúc động. Những đứa kia vây sát lấy cậu. Chắc chắn là
đường hầm đã kết thúc. Phía trước bọn trẻ là một bức tường đá, trên tường
có những móc sắt vững chãi nhô ra để đặt chân lên. Chúng đến bên tường,
và khi Julian rọi đèn pin chiếu thẳng lên, chúng trông thấy một lỗ hổng hình
vuông trên nóc đường hầm.

“Giờ chúng ta phải trèo lên tường đá này,” Julian giải thích, “chui qua lỗ

hổng tối đen kia rồi trèo lên tiếp, và giời biết chúng ta sẽ đến đâu! Anh sẽ đi
trước. Đợi dưới này, cả mấy đứa, rồi anh sẽ quay lại kể anh đã thấy gì.”

Julian ngậm đèn pin vào miệng rồi đu lấy những móc sắt trên tường.

Cậu đặt chân vào đó rồi trèo lên, chui qua lỗ hổng hình vuông đen ngòm,
quờ quạng tìm móc sắt tiếp theo.

Cậu trèo khá lâu. Gần giống như trèo lên ống khói, cậu nghĩ thầm. Xung

quanh lạnh lẽo và bốc mùi ẩm mốc.

Đột nhiên, cậu đụng phải một gờ hẹp và đứng lên đó. Cậu lấy đèn pin từ

miệng ra và rọi quanh.

Có một bức tường đá ở phía sau lưng và bên cạnh cậu, trên đầu cậu

cũng là đá. Hố đen mà cậu vừa chui lên giờ há miệng toang hoác dưới chân
cậu. Julian chiếu đèn pin về phía trước mặt và một cơn chấn động vì kinh
ngạc lan khắp người cậu.

Chẳng có bức tường đá nào trước mặt cậu, chỉ có một cánh cửa lớn làm

bằng gỗ sồi đen. Một tay nắm cửa nằm ở khoảng trên thắt lưng, Julian kéo
nó bằng những ngón tay run rẩy. Cậu sẽ thấy gì đây?

Cánh cửa mở ra phía ngoài và rất khó lách qua nó mà không ngã xuống

hố. Julian xoay sở để mở cửa rộng hơn, lách qua đó mà không trượt chân và
bước ra ngoài, ngỡ rằng mình sẽ ở trong một căn phòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.