Nhưng tay cậu lại chạm phải gỗ ở trước mặt! Cậu quét đèn pin xung
quanh và thấy mình lại đối diện với một cái cửa nữa. Khi cậu đang mò mẫm
rờ lên cửa thì nó đột nhiên dịch chuyển và trượt sang bên một cách êm ru!
Và rồi Julian biết mình đang ở đâu! “Mình đang ở trong cái tủ tường ở
Trang trại Kirrin, cái tủ tường có lưng giả!” cậu nhủ thầm. “Con đường Bí
mật nằm ngay phía sau nó! Thông minh thật! Lúc nghịch ngợm cái tủ bọn
mình đâu có biết là nó không chỉ có một cái lưng trượt mà còn chính là lối
vào Con đường Bí mật, được giấu ở phía sau.”
Cái tủ tường giờ đầy chặt quần áo của hai họa sĩ. Julian đứng đó nghe
ngóng. Không có tiếng động nào chứng tỏ có người trong phòng. Liệu cậu
có nên ngó qua phòng một chút để tìm những trang viết kia không?
Rồi cậu nhớ ra có bốn kẻ còn đang nóng ruột đợi ở dưới. Tốt hơn là cậu
nên xuống đó kể cho chúng nghe những gì vừa xảy ra. Ba đứa sẽ cùng lên
đây và giúp cậu tìm kiếm.
Cậu bước trở lại khoảng trống sau lưng tủ giả. Lưng tủ trượt về vị trí cũ
và Julian lại đứng trên cái gờ hẹp, sau lưng là cánh cửa gỗ sồi cũ kỹ đang
mở rộng sang một bên. Cậu chẳng buồn đóng nó. Cậu đưa chân mò mẫm và
tìm thấy móc sắt phía dưới. Vậy là cậu trèo xuống, tay chân bám chặt vào
các móc sắt, miệng lại ngậm đèn pin.
“Julian! Cậu biến đi lâu vậy! Nhanh lên, kể bọn tôi nghe đi!” George
kêu lên.
“Sốc toàn tập!” Julian thốt lên. “Siêu bất ngờ! Mọi người có biết con
đường này dẫn tới đâu không? Cái tủ tường của Trang trại Kirrin, cái tủ có
lưng giả ấy!”
“Ôi trời!” Dick kêu lên.
“Oa!” George kêu lên.
“Anh vào phòng chưa?” Anne kêu lên.
“Anh trèo lên hết tường và tới một cánh cửa lớn bằng gỗ sồi.” Julian kể.
“Nó có một cái tay nắm, vậy là anh kéo cho cửa mở rộng ra. Rồi anh lại